MƠ YÊU - Trang 124

Có vài người khách vừa đẩy cửa bước vào quán, mang theo luồng gió lạnh
buốt. Hạ soi vai rùng mình. Thời tiết Đà Lạt không lạnh bằng ở quê nhà cộ
Nhưng mấy năm ở Sài Gòn với không khí nóng bức, giờ đây chỉ vài luồng
gió đêm Đà Lạt cũng đủ làm cô se sắt da thịt.
Hạ thấy lạnh. Lạnh và buồn. Như bài hát đang rả rích từ cái máy trong
quán. Nhạc đã cũ của Trịnh Công Sơn:
Ngày mai, em đi
Biển nhớ tên gọi về
Gọi hồn liễu rũ lê thê
Gọi bờ cát trắng đêm khuya...

Bài hát buồn quá. Một bài hát của sự chia tay, của tình cảm tàn phai, gãy
đổ.
Hạ vốn sợ những bài hát buồn. Nó làm cô thấy cô độc, lẻ loi, và bi quan
trong cuộc sống. Cuộc sống trước mắt cô còn quá khó khăn, tương lai ngoài
tầm với, cô không dám nghe những bài hát buồn là như vậy. Như thấu hiểu
nỗi lòng của cô, bài hat kế đó là một giai điệu vui nhộn, trẻ trung làm
không khí trong quán cũng nở hoa, cũng tươi tỉnh theo:
"Rước em lên đồi cỏ hoang ngập lối
Rước em lên đồi hẹn với bình minh
Đôi chân xinh xinh, như tình thôi khép nép
Hãy vứt chiếc dép bước đi ôm cỏ mềm
Đồi êm êm ! Cỏ im im
Ngủ yên yên, mộng ước giấc hiền
Giọt sương đêm còn trinh nguyên
Nằm mê man chờ nắng sớm lên
Hỡi ơi! Con đồi ngoan!
Hỡi ơi! Con đồi tiên... "

Bài hát dễ thương ghệ Hạ gõ nhịp trên tay vịn ghế theo nhạc điệu.
Nãy giờ Viễn nhìn cô hàng mấy chục phút. Cô bé quá vô tư hay đang mơ
tưởng điều gì nên chẳng hay biết trong cái đầu óc tém nghêng nghêng của
cô đang nghĩ gì, có anh ở trong ấy không thôi.
Rồi chừng như dáng ngồi quá vô tình và ngón tay nhịp như khiêu khích của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.