MƠ YÊU - Trang 141

- Ồ không. Tôi đâu đến nỗi độc tài thế, tôi bỏ ý định đó rồi.
Ông Lân đăm chiêu:
- Vậy... bà có thích con bé Hạ không?
- Ông đừng lo tôi cản trở nó như chuyện thằng Ân lúc xưa, trái lại tôi sẽ tìm
cách cho mọi việc suôn sẻ, tốt đẹp hơn. Con bé này thật tình tôi cũng hơi
thích nó. Nó sẽ là một đứa cháu dâu dễ thương tuy hơi bộc trực và trẻ con,
nhưng tốt hơn mẹ thằng Viễn nhiều, nhiều lắm.
Ông ngạc nhiên:
- Nhưng không có mình, chúng nó cũng sẽ lấy nhau thôi. Vì vậy nó mới xin
mình ở lại đây.
Bà cười, lắc đầu bí hiểm:
- Đợi nó quyết định thì chắc còn lâu ạ.
Ông Lân định hỏi rõ ý bà, thì thấy Viễn và Hạ đã vào đến cửa.
Bà Lân trong lúc nói chuyện với chồng thỉnh thoảng vẫn liếc mắt để ý đến
đứa con gái xinh đẹp nhưng đen thui ngồi ở cạnh cửa, hút thuốc liền tay từ
khi khoảng không gian đó còn chìm trong bóng tối. Khi Viễn đưa Hạ bước
vào, đứa con gái đó vụt đứng dậy. "Có chuyện gì rắc rối quá đây". Bà Lân
nghĩ bụng, bà không bất ngờ. Viễn cũng vậy.
Anh đanh giọng với Lam Anh:
- Xin lỗi, tôi không có gì để nói.
Lam Anh run lên cố giữ anh lại:
- Em chỉ muốn anh hiểu là...
- Tôi hiểu - Viễn cắt ngang lời cô - Tôi hiểu chứ. Không cần em giải thích
hay phân trần gì đâu. Hôm qua tôi đã chúc em thay câu chào từ biệt đấy
thôi. Em sẽ thành công trong sự nghiệp của mình mà. Thôi, chào nhé!
Cánh tay Hạ vẫn bị kềm bên cạnh cô, đứng thừ ra trước tình cảnh trước
mắt, và đành bước theo Viễn lại bàn, sau khi nhìn lại, ngậm ngùi cho tâm
trạng của Lam Anh.
Bà Lân nâng tách cà phê, không máy môi, bà nói với chồng:
- Rất nhiều rắc rối đấy ông ạ. Ông nghĩ sao?
Vì tình huống mới, ông thở dài:
- Thôi được, tùy mình vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.