MƠ YÊU - Trang 142

Rồi ông nháy mắt tiếp theo:
- Thật ra tôi cũng muốn sớm có chắt trước khi lìa đời.
- Dĩ nhiên là vậy rồi.
Bà Lân nói với ông, nhưng quay ngay qua tươi cười đón Viễn và Hạ:
- Chà, hai đứa đây rồi. Ông nội tụi con còn định ra quầy tiếp tân gọi điện
lên đánh thức thằng Viễn nữa chứ.
Viễn cười nhẹ:
- Bây giờ thì khỏi cần rồi hả nội? Tụi con dậy cũng sớm chán.
- Ừ, sớm lắm. Lúc hai ông bà già này xuống đây, nhà hàng còn vắng tanh,
bây giờ đã sắp đầy người rồi, không chừng hết cả điểm tâm luôn đấy, cậu
hả?
Viễn mỉm cười trước lời ông nội, anh nghe bà quay sang quan tâm đến Hạ:
- Hạ ngủ ngon không cháu?
Biết trước cặp mắt hơi sưng và mệt mỏi cùa mình khó qua mặt được bà, cô
bèn viện cớ:
- Dạ, cháu hơi lạ nhà chút xíu ạ!
- Ừ, đã vậy cái thằng Viễn chắc là đã dắt cháu đi đến khuya phải không?
Cái thằng thật là...
Hạ vội vã phân trần:
- Dạ không phải tại ảnh đâu bà ạ. Chỉ tại con... con...
Cặp mắt tin tưởng, khuyến khích của bà Lân làm cô xấu hổ, cô nói đại: -
Chắc tại tách cà phê tối qua thôi ạ.
Nói xong, Hạ thở phào. Chà! Lý do hình như đã tạm ổn. Nhưng cha và mấy
ông anh mà nghe Hạ nói câu này chắc cười ngất. Sinh đẻ ở Buôn Mê Thuật
mà bị cà phê làm mất ngủ thì đúng là chuyện khôi hài.
Nhưng ông bà Lân thì lại đang gật gù tội nghiệp cho cơn mất ngủ của Hạ
đêm quạ Cô đã tưởng mình bình an rồi, nhưng chợt ngó sang thì Viễn đang
ngả người trên ghế dựa. Mắt nhìn cô đăm đăm như muốn khám phá ra sự
thật trong đầu cộ Miệng anh nhếch một nụ cười ngạo mạn dò xét làm Hạ
phát cáu. Cô bĩu môi liếc anh một cái, làm miệng anh nở rộng thêm ra
thành một nụ cười tươi hết cỡ của người biết mình nắm phần thắng.
Hai người đấu với nhau bằng ánh mắt và môi, không để ý đến người phục

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.