MƠ YÊU - Trang 156

tai:
- Anh Quân Anh ơi!
- Gì?
- Hồi nãy để ý thấy anh nói ỌK, bộ anh hay nói ỌK lắm hả?
- Ừ.
- Vậy mà anh Viễn cấm Hạ nói.
Quân Anh cười:
- Thì cũng tại nó cấm đó. Mới đầu anh đâu có "Tây" dữ vậy, nhưng một lần
buột miệng nói ỌK nó nhăn nhó quá trời làm anh phát ghét, xài luôn.
- Rồi ảnh làm sao?
- Chịu thôi chứ làm sao. Anh là thằng bạn thân nhất của nó mà, nghỉ chơi
anh ra có ma chơi.
Anh nghinh mặt ra chiều tự đắc lắm. Đúng giây phút đó, anh mới nhớ tới
sự nhớ vả của Viễn qua điện thoại. Ái chà! Sứ giả hoà giải tình yêu bây giờ
mới nhớ ra nhiệm vụ. May mà hôm nay nhỏ Hạ vui vẻ.
Sau một hồi chỉ trỏ đường đi, anh phải quẹo từ Võ Văn Tần vào một con
hẻm nhỏ bán đủ thứ hai bên hẻm, để đến trước một gian nhà rộng, nhưng
lại được ăn canh bún ở lề đường hẻm. Khách đông ơi là đông, ngồi chen
chúc san sát nhau. Làm sao nói gì được với nhỏ? Đành chờ đớp xong tô
bún vậy.
Quả thật chỗ nhỏ Hạ nghiên cứu thiệt là hết ý. Canh bún quả tuyệt vời, mà
giá thì mềm quá trời, có hai ngàn một tô thôi.
Hạ cản anh khi anh gọi tính tiền.
- Em nói em bao mà.
- Thôi đi nhỏ ơi, đợi lúc nào em ra trường có việc làm, lãnh tháng lương
đầu tiên anh sẽ bắt nhỏ đãi ngay, chứ còn chưa tốt nghiệp hả, đi ăn chung
với anh thì cứ ngồi yên đấy. Nhiệm vụ cao cả của đàn ông con trai là móc
bóp ra.
Hạ chịu phép ngồi yên nhìn anh rút tờ năm mươi ngàn mới toanh đưa cho
chủ hàng:
- Vậy chứ nhiệm vụ của đàn bà con gái khi đi ăn hàng là gì? - Cô hỏi cắc
cớ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.