MƠ YÊU - Trang 160

khai huỵch toẹt thế này thì Hạ chỉ có hoảng sợ chạy trốn mất thôi.
- À, không phải vậy đâu nhỏ ơi. Họ chỉ là...
- Ừ, biết nói sao nhỉ? Viễn nó cũng đâu có sâu đậm gì với mấy cô đó.
- Ý anh là không thật tình chứ gì?
Quân Anh lúng túng:
- Đâu có, anh đâu phải nói vậy. Tụi nó... Mà thôi, để anh kể cho Hạ nghe
chuyện này, có lẽ Hạ sẽ hiểu nó hơn.
- Chuyện về anh Viễn à?
- Tất nhiên. Để yên nghe anh kể. Cơ hội duy nhất đấy, nếu không chả bao
giờ anh có hứng kể nữa, còn nó thì cạy miệng cũng không nói ra đâu.
Hạ liếc nhìn anh tò mò:
- Chuyện gì bí mật dữ vậy?
- Chuyện nó bị gạt tình đó mà.
Hạ trề môi:
- Người như ảnh bị gạt tình. Khó tin!
Quân Anh gật đầu:
- Khó tin nhưng có thật. Bởi vì người chủ mưu chính là mẹ ruột của nó, và
lúc ấy nó chỉ là thằng thanh niên mới lớn mười chín tuổi mà thôi.
- Mẹ anh Viễn? - Hạ sững sờ.
- Chắc Hạ cũng biết mẹ nó bỏ nhà đi năm nó bảy, tám tuổi.
Hạ gật đầu:
- Em có biết.
- Ừ, bà ấy hồi đó đẹp lắm, anh còn nhớ bức hình nó giữ kỹ trong ngăn tủ.
Năm bọn anh vào lớp sáu bắt đầu quen biết nhau, cả năm trời thân thiết nó
mới cho anh xem. Hình đẹp vô cùng.
- Anh chỉ nhìn thấy hình? - Hạ hỏi.
- Không. Sau này nữa, năm bọn anh thi đại học thì bà ấy lại xuất hiện trở
lại. Bà vẫn đẹp, tuy sắc đẹp đó làm anh sợ, bởi vì đó là sắc đẹp ẩn chứa
gươm đao, mưu mẹo. Bên cạnh bà là cô con gái nuôi.
- Cô ấy cũng đẹp chứ? - Hạ hồi hộp với ước đoán của mình.
Quân Anh gật đầu:
- Đẹp tuyệt vời ! Cô ta hai mươi hai tuổi, nhưng vẻ đẹp sắc sảo như dạn dĩ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.