MƠ YÊU - Trang 176

Và cô nghéo tay với anh cam kết.
Tiếng cười vui vẻ của họ còn chưa dứt, thì có một bóng người tiến lại cạnh
bàn, cả hai ngẩng lên - Lam Anh.
Lam Anh nhìn chằm chằm vào Viễn, nhưng lại nói với Hạ.
- Tôi có thể nói chuyện riêng với anh Viễn một chút được không? Xin lỗi
cô.
Hạ chưa kịp lên tiếng thì Viễn đã ngăn cô lại:
- Hạ ngồi yên đấy - Rồi quay qua Lam Anh, anh thản nhiên - Lam Anh có
chuyện thì xin mời ngồi và nói thẳng ra.
- Nhưng em muốn nói riêng với anh.
Viễn lắc đầu lạnh lùng:
- Rất tiếc, tôi không muốn vợ sắp cưới của tôi nghĩ vẩn vơ rồi thắc mắc,
nghi ngại.
- Vợ sắp cưới? - Lam Anh quay phắt qua Hạ, miệng lắp bắp - Có phải anh
vừa nói...
- Đúng vậy - Viễn khẳng định.
Lam Anh vẫn đứng sững trước bàn nhìn trừng trừng vào Hạ, miệng lẩm
bẩm những gì không rõ.
Không khí ngột ngạt làm Hạ khó thở, cô quyết định nhanh. Đứng dậy, cầm
túi xách, cô bước ra khỏi bàn.
- Hạ đi rửa mặt, xin lỗi.
Rồi Hạ lách người bước đi trong tiếng gằn giọng gọi của Viễn.
Vào phòng vệ sinh, cô thừ người trước gương. Nét hoang mang phảng phất
trong mắt cô, cô dường như đang lo sợ điều gì?
Hạ đau lòng vì điều mình lo sợ ấy.
Cô gái đẹp rực rỡ quá, cô ta thật quá yêu Viễn, có lẽ họ đã có với nhau sậu
đậm khó quên? Đây là lần thứ bao ròi. Hạ gặp lại Lam Anh và lần nào cũng
khổ sở, tủi thân vì nhận ra rằng cô ta thật đẹp não nùng, hấp dẫn, một người
đẹp thích hợp với nét hào hoa của Viễn. Còn cô, thật ngờ nghệch, vụng về
đến tội nghiệp.
Cô run rẩy đứng trước gương. Một giọt nước mắt rơi trên má. Cô cúi mặt
xuống, nước mắt cứ rơi. Cô không biết nên giận mình hay giận ai đây, Lam

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.