Khánh Vân
Mơ Yêu
Chương 28
Hạ ngồi lặng thinh, tay nhẹ khuấy ly nước chanh. Đối diện cô, Lam Anh
vẫn tỉ tê:
- Anh Viễn với tôi đã có hơn năm trời gắn bó, chỉ vì ước mộng trở thành
diễn viên điện ảnh của tôi, ảnh đã chìu ý tôi lên Đà Lạt đóng phim. Ảnh
biết việc đóng phim được tôi xem như sự nghiệp cả đời mình, nên ảnh để
tôi thảo nguyện, vì vậy khi người thân của ảnh về Sài Gòn, ảnh mới nhờ
đến Hạ, nói trằng ra là lợi dụng Hạ để làm bình phong che mắt người nhà
của ảnh. Bấy nhiêu đủ biết ảnh yêu tôi đến độ nào. Tôi biết chuyện xảy ra ở
Đà Lạt làm ảnh thất vọng và tự ái. Nhưng tôi yêu ảnh và không hề muốn
mất ảnh, nên đã bỏ ngang sự nghiệp mới bắt đầu của mình mà trở về đây.
Lam Anh rút một điếu thuốc, thành thạo bật quẹt với vẻ lười biếng một
cách kẻ cả:
- Chúng tôi đã như vợ chồng, quá gắn bó, quá thân thiết, nên tính khí và sở
thích của Viễn tôi đều hiểu rõ và đáp ứng đúng. Anh ấy vẫn còn rất si mê
tôi và không bao giờ rời bỏ tôi được. Bây giờ tuy anh ấy vẫn còn giận tôi
chuyện lỗi lầm đó, nhưng tôi biết chắc Viễn sẽ tha thứ cho tôi, và trở về với
tôi.
Thoáng trên gương mặt Hạ một nụ cười nhẹ, nhưng Lam Anh không nhìn
thấy, cô đánh tiếp những quân bài của mình:
- Hạ có biết vì sao anh Viễn chọn Hạ làm người thế chỗ cho tôi không? Có
lẽ vì người nhà của anh cổ hủ, mà ảnh thì sợ tôi quá hiện đại, họ sẽ không
an tâm, trong khi Hạ thì có vẻ khờ hơn, bình dân hơn, có thể làm họ hài
lòng. Tôi thật sự tiếc cho Hạ đấy, không hiểu anh Viễn đã ngon ngọt dụ dỗ
làm sao mà Hạ chịu giúp ảnh khi chỉ mới quen nhau được không lâu. Tin
tôi đi, Viễn chỉ mượn cô để chọc tức tôi thôi, chúng tôi rồi đâu cũng vào
đấy. Tội gì Hạ phải làm người thừa, mất duyên con gái hết. Rời anh Viễn ra
đi Hạ Ơi, kẻo có ngày đau khổ ôm hận vì quá tin người. Viễn là tay ăn chơi
bay bướm có tiếng, cô không giữ ảnh được đâu. Coi chừng thua thiệt cả