MƠ YÊU - Trang 180

đời.
Hạ chớp mắt, cô vẫn bình tĩnh trước cái nhìn dọ dẵm, soi mói của Lam
Anh. Từ nãy đến giờ, cô ta đã ngọt nhạt cả tiếng đồng hồ để cho Hạ biết vị
trí của cô ta trong lòng Viễn. Hạ vẫn không phản ứng, chỉ nghe thôi.
Lòng dặn lòng mình phải luôn thản nhiên, nhưng sao cô vẫn buồn. Viễn
đào hoa quá, có khi nào cô cũng chỉ là đoá hoa lạ trên đường, anh vì thuận
tay hái lấy và nâng niu chỉ trong một giai đoạn, phù du ngắn ngủi? đã hiểu
được trái tim mình là cô yêu anh, nhưng sao tình yêu và sự tin tưởng dường
như chưa đi cùng một đường. Làm sao hiểu anh thật rõ, để biết rằng cô thật
sự quan trọng đối với anh?
Hạ ngắm nhìn Lam Anh búng tàn thuốc vào cái gạt tàn bằng thuỷ tinh rất
đẹp. Bộ móng tay sơn màu đỏ tươi, đôi môi cũng đỏ, bộ áo cũng đỏ, gam
màu nóng đi với nước da đen hơi ánh màu đồng tạo cho Lam Anh một vẻ
đẹp rực rỡ, khêu gợi, dữ dằn, nhưng không thật một chút nào. Viễn yêu
thích một mẫu người như thế này chăng?
Lam Anh đốt thêm điếu thuốc, bồn chồn nhìn Hạ, cô đã nói hết ý mình,
nhưng Hạ vẫn điềm nhiên như những câu cô nát óc suy nghĩ suốt buổi
chiều hôm qua là một bài diễn thuyết nhàm chán, không đáng quan tâm
vậy.
Cô cố nén bực bội nhắc Hạ:
- Sao? Hạ thấy thế nào?
- Gì cở - Hạ ngẩng lên.
- Lời khuyên của tôi - Lam Anh cau mặt - Hạ hãy tránh anh Viễn ra kẻo...
- Không!
Lam Anh trừng mắt với Hạ:
- Cô nói gì?
Hạ nhắc lại rõ ràng, dứt khoát:
- Tôi vừa nói rằng "không"!
Mặc kệ thái độ giận dữ của Lam Anh, Hạ nói đều đều, tự tin:
- Tôi thiết nghĩ người ngỏ ý với tôi và đưa tôi về giới thiệu với gia đình là
Viễn, thì người cãi chính hay phân trần với tôi phải cũng là anh. Tôi tuy
quê mùa, ngốc nghếch, nhưng tôi tuyệt đối không phải là người nhát nhúa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.