MƠ YÊU - Trang 190

Một lát, chừng như đã bình tĩnh lại, Ngọc Trâm chùi vội nước mắt long trên
má, cô nhìn Hạ mệt mỏi, buồn phiền.
- Thật ra Trâm là đứa con gái ngu ngốc, phải không Hạ? Trâm đã quá nhẹ
dạ cũng vì yêu anh.
Cô hít hít mũi, cố tỉnh táo:
- Nhưng Hạ cũng đừng lo lắng cho Trâm, một tuấn qua, Trâm đã muối mặt
khắp nơi, Trâm cân nhắc nhiều rồi. Tìm đến Hạ chỉ là nơi chốn cuối cùng
Trâm đến để mong gặp Huỵ Trâm sẽ không tìm kiếm anh ấy nữa. Đừng
nhìn Trâm bằng ánh mắt thương hại như vậy Hạ Ơi, Trâm đáng bị như vậy
lắm, phải không?
Cô lắc đầu thở dài:
- Trân xin lỗi đã làm phiền và quấy rày đến Hạ.
Ngọc Trâm quay lưng đi ra cửa, Hạ vội bừng tỉnh, cô gọi thất thanh:
- Trâm! - Cô lắp bắp - Trâm đi đâu? Trâm định làm gì?
Ngọc Trâm nhếch miệng cười gượng:
- Đừng quá lo sợ Hạ ạ! Trâm không ngu dại huỷ hoại thân xác đâu. Nhưng
Trâm cần phải phá đi để kết quả nhẹ dạ, sai lầm của mình. Không phải bây
giờ mà là vài ngày nữa. Trâm phải chờ ba đi công tác xa mới có thể làm
được. Trâm sẽ thưa thật với mẹ, chỉ mẹ thôi - Cô lại rơi nước mắt - Có lẽ
mẹ sẽ vì thương thân con gái mà thông cảm và giúp mình.
Cô nhìn Hạ trong màn lệ:
- Trâm không mong còn có một người bạn như Hạ, đó là lỗi của Trâm,
nhưng xin Hạ hãy vì tình bạn cũ mà giúp Trâm giữ kín chuyện này. Năm
học tới Trâm sẽ cố đến giảng đường trở lại. Mọi việc sẽ bình thường như
chưa hề có chuyện gì xảy ra, Hạ giúp Trâm chứ?
Hạ im lặng gật đầu.
Cô nhìn Trâm bước qua khung cửa và đi xuống, dáng buồn đau, cam chịu,
cô thầm mong Trâm sẽ qua được giai đoạn này. Ngày mai mọi việc sẽ trở
lại bình thường, nhưng trong tâm hồn một cô gái trẻ sẽ có một vết thương
đau, dù có thành sẹo cũng khó phai mời.
Hạ thở dài. Mùa hè với mấy tháng ngột ngạt, đã có biết bao đổi thay.
o0o

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.