MƠ YÊU - Trang 191

Viễn đến khi Hạ vừa đi khỏi. Toàn đã chận anh từ chân cầu thang. Nó nói
qua tiếng nhóp nhép của thanh chewingum trong miệng:
- Anh Viễn trễ xe rồi, cô Hạ mới đi.
- Chị Hạ đi với ai? Đi đâu em biết không?
- Viễn chụp nó hỏi dồn.
Thằng nhỏ lúc lắc cái đầu Tabu nhuộm một góc đỏ đỏ, vàng vàng một cách
kỳ dị. Nó nói một câu chẳng liên quan:
- Trước khi cô đi, cô có bạn tới kiếm, đi xuống khóc sưng cả mắt luôn.
Viễn giật mình. Trời oi! Hạ khóc vì mình hay vì ai?
- Chị Hạ khóc à?
- Tui đâu có nói cô Hạ khóc - Thằng nhóc lại lúc lắc cái đầu màu sắc như
khoe khoang, nó nói tiếp - chị kia khóc.
- Rồi chị Hạ có nói đi đâu không em?
Viễn lấy giọng thân thiện ra hỏi dò, cố không chú ý nhiều đến cái đầu
chướng mắt của thằng nhỏ.
Toàn lấy tay vuốt ngược mái tóc một cách diệu đàng, nó buông một câu cụt
ngủn:
- Ai mà biết.
Viễn nhăn mặt quay đi. Trời ơi! Sao anh ghét cái đầu tóc của mấy tên nhóc
dưới nhà đến thế. Đứa nào cũng cắt cùng một kiểu, mỗi đứa nhuộm một
chỏm khác nhau. Trông thấy chỉ muốn cầm đến cái kéo thôi.
Anh đi ra ngõ, thầm nguyền rủa cái khúc đường bị kẹt xe mà anh lỡ dại lái
xe vào khi nãy. Cả tiếng đồng hồ nằm chết dí trên đường, xung quanh đầy
những xe và người, không thể nhúc nhích đi đâu được. Cho đến khi cảnh
sát giao thông đến thông đường, anh đã vội vàng đến đây ngay, thế mà
cũng trễ mất.
Hạ đi đâu được nhỉ? Gặp cô, anh phải nói gì đây cho cô tha thứ?
Viễn ngồi vào xe, đóng sập cửa lại. Anh vừa chợt nghĩ đến một nơi Hạ có
thể đến lúc này.
Anh đánh xe chạy về hướng quán của Thoại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.