MƠ YÊU - Trang 195

Viễn cười:
- Không phải đi chơi đâu. Tao cho mày đi chung để năn nỉ phụ tao đấy. -
Được rồi, chuyện nhỏ.
Viễn gật đầu hăng hái:
- Để tao chuẩn bị, mình đi. À, mà Hạ nói đi về đâu Quân Anh?
Quân Anh ngớ người:
- Tao... đâu có hỏi, chắng lẽ mày bồ bịch với nhỏ Hạ mấy tháng nay mà
không biết nhỏ quê ở đâu?
Viễn bỗng thấy lạnh sống lưng, chết rồi! Anh quay lại nhìn bà nội.
Vở tuồng của anh đã bị kéo màn sớm rồi. Vợ sắp cưới mà không biết rõ
quê quán, gia đình?
Viễn thầm nguyền rủa mình. Cái tính lạnh nhạt, ơ hờ đã làm anh mất nhiều
cơ hội tìm hiểu kỹ về Hạ. Anh còn cố tình vẽ nên gia cảnh của Hạ trước
nội, nào là cha mẹ đi du lịch đến cả mấy tháng trời... Bây giờ lại lộ tẩy là cô
ở trọ nhà, lại còn không rõ nguốn gốc, xuất xứ thì còn gì để bào chữa trước
nội? Và nhất là làm sao còn mong nội chấp nhận Hạ với thân phận khác
hẳn?
Viễn ngồi lại vào ghế một cách chậm rãi, anh tìm cách phân trần với bà
Lân:
- Con xin lỗi nội, nội hãy tha thứ cho con.
Con đã bày ra một trò quái ác. Thật ra từ đầu, Hạ chưa phải là bạn gái của
con, con...
- Nội biết - Bà Lân lạnh lùng nói - nội biết chứ. Con đã mượn Hạ hòng qua
mặt ông bà nội với mục đích xin ở lại Việt Nam và tự do lấy vợ chứ gì?
- Nội đã biết?
Viễn hoang mang, trong khi Thoại sững sờ nhìn hai ngưới. Bà Lân cao
giọng:
- Từ lâu rồi, con tưởng nội già rồi lú lẫn đến độ không nhận ra mọi sự hay
sao? Nội đã nghi ngờ từ đầu, và khi nội kiểm tra lại bằng cách hỏi Hạ về kỷ
niệm lần đầu quen biết của hai đứa. Con bé đã khó khăn, khổ sở khi phải
nói dối, nó bịa một câu chuyện tình đẹp khi hai người quen nhau trong nhà
thờ, rằng con bé mệt trong người, suýt ngất, thì con chen mọi người vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.