Khánh Vân
Mơ Yêu
Chương 6
Viễn mời cô ở lại ăn cơm. Hạ khoan khoái nghĩ đến những tờ bạc còn tạm
nằm yên trong túi chưa bị hư hao, ít nhất là tối naỵ Nhưng bữa ăn mới làm
cô vụng về, ngớ ngẩn làm sao.
Bàn ăn lớn hình bầu dục chỉ có hai người:
Viễn và cô . Cô nhìn lạ lẫm cái khăn trắng tinh, hồ cứng trên bàn, liếc nhìn
Viễn, và rồi cũng bắt chước anh trải nó trên đùi.
Món đầu là một đĩa súp lõng nhõng. Hạ than thầm trong bụng. Nó sẽ rơi
tỏm vào cái bao tử trống rỗng của cô thôi. Phải chi có khúc bánh mì.
Cô nghĩ vậy và ăn một cách lọng cọng:
- Cô không thích món súp này sao? Hãy nói cho biết khẩu vị của cô, những
bữa sau người ta sẽ làm.
Hạ hoi? nhỏ:
- Sao anh lại nghĩ tôi không thích?
- Vì tôi thấy dường như cô ăn không được ngon miệng. Xin lỗi nhé, tôi
thường chỉ thích dùng những món tây.
Hạ ngần ngừ, rồi cuối cùng cô nói thẳng:
- Xin lỗi vì đã cắt ngang bữa ăn, nhưng anh vừa nói chúng ta sẽ đi chung,
ăn chung để tập dợt gì gì đó, và để làm quen với vai trò?
- Đúng vậy . - Viễn nhìn thẳng vào cô, chưa hiểu cô muốn nói gì.
Hạ lúng túng:
- Nếu vậy thì... Tôi nghĩ anh cũng tập sửa đổi từ đây là vừa. Đừng ăn nói
quá khách sáo và hở một chút là xin lỗi như vậy nữa. Anh chỉ xin lỗi theo
quán tính của cái miệng thôi, chứ nhìn anh thì biết. Người như anh có mấy
khi thực sự nhận lỗi.
Hạ nói một hơi. Khi ngừng lại, cô thấy Viễn vẫn nhìn cô chăm chú và im
lặng...
Hạ bắt đầu hối tiếc cho phút giây bốc đồng của mình thì Viễn đã lên tiếng:
- Cô có thói quen nhận xét người một cách thẳng tuột như vậy à?