- À, tôi...
- Thôi được, nếu là cái tính thì phải chịu vậy . Yêu cầu của cô cũng hợp lý.
Tôi sẽ từ từ sửa. Để tôi có thể hiểu cô thêm, hãy nói về cô xem nào. Trong
lý lịch, cô không ghi rõ về gia đình và hoàn cảnh gia đình. Cô có mấy anh
chị em?
- Mười.
- Mười? - Viễn sửng sốt.
- Thì mười người. Tôi là đứa con thứ mười một.
Anh chưa thấy gia đình nào đông như thế à?
- Sao cô không ghi vào lý lịch?
Hạ trợn mắt:
- Chỗ đâu mà ghị Anh cũng thấy tờ khai sẵn chỉ có 4, 5 hàng ở mục anh chị
em. Ghi thiếu để làm gì, chẳng thà không ghi luôn.
Viễn chớp mắt, cố tưởng tượng một ngôi nhà chen chúc những người là
người mà lạ lùng.
- Mấy anh, mấy chị?
- Toàn là trai.
- Có thật không đấy? - Viễn nghi ngờ.
- Dĩ nhiên là thật.
- Anh trai đông quá chắc là phiền lắm.
- Cũng không có gì, chơi chung với họ cũng vui, có điều chả ai nhường tôi
cả đâu.
- Hèn gì tánh tình cô chả có chút gì giống con gái - Viễn nghĩ, thầm tội
nghiệp cho cô.
- Trong lý lịch, cô có ghi là mẹ cô đã mất?
- Đúng rồi, anh kế và tôi sinh đôi. Ca khó nên đã lấy hết sinh lực của mẹ
tôi. Khi tôi và anh tôi được vài tháng thì mẹ qua đời.
- Ai nấu ăn trong nhà?
- Bô già, tôi cũng có phụ một chút. Ở nhà, nếu có người săn sóc, lo lắng
cho tôi nhiêuù nhất, thí chính là Bô - Hạ nói với niềm xúc động, và hồi
tượng - Cha và các anh tôi là đàn ông, chẳng quan tâm đến chuyện cỏn con,
nhỏ nhặt, nhưng Bô cũng là đàn ông nhưng xưa nay là người đàn ông duy