của Lam Anh. Anh đã không gặp cô kể từ hôm cãi nhau trong nhà hàng.
Hôm qua, cô có điện về công ty anh, nhưng Viễn lúc đó bận một cuộc họp
nội bộ quan trọng, nên không trả lời máy. Không biết "sự nghiệp điện ảnh"
của cô có bắt đầu suôn sẻ không. Anh cảm thấy mình dửng dưng với điều
ấy.
Miệng nhạt thếch, Viễn muốn đốt một điếu thuốc, nhưng nhìn thấy bảng
cấm hút thuốc treo ở tiền sảnh sân bay, nên anh đành thôi.
Hạ trở lại bên anh. Hai tay cầm hai cây kem xoắn. Chiếc ví đầm nhỏ cô
quàng chéo vào vai như con nít quàng cặp táp đi học mẫu giáo.
Anh nhìn cô lắc đầu như phê phán, cô cười nhận lỗi:
- Hạ ăn xong cây kem sẽ sửa bộ lại mà.
Cô chìa cho anh một cây kem. Viễn đã định lắc đầu từ chối, nhưng không
hiểu sao anh lại đưa tay cầm lấy.
Thấy Hạ liếm láp cây kem và nháy mắt với anh một cách vô tư, lòng Viễn
chợt dịu lại. Anh ăn miếng kem đầu vị ngọt và mát lạnh đến tê cả lưỡi. Cảm
giác cũng khá thú vị. Đã lâu lắm Viễn không ăn kem kiểu này. Hạ đã thanh
toán xong cây kem của cô, và nhoẻn miệng cười với anh. Viễn hơi nhướng
mắt lên với ý nghĩ vừa thoáng qua đầu. Không biết đôi môi đang nở nụ
cười xinh kia có ngọt ngào như chiếc kem không nhỉ?
Hành khách trên chuyến bay mới đến, vừa bắt đầu nhận lại hành lý và lần
lượt ra ngoài. Hạ kiễng chân bên Viễn, cô nhận xem trong dòng người đi ra,
ai là ông bà nội Viễn. Cách đây mấy hôm, anh có đưa cho cô em qua tập
Album của gia đình.
Người ta đã ra ngoài khá nhiều rồi, nhưng vẫn chưa thấy ai giống thân nhân
của Viễn. Hạ khều tay anh chĩ vào cặp vợ chồng đứng tuổi đang bước rqa
dáo dác tìm người thân, cô hồi hộp hỏi.
- Phải họ không anh Viễn?
Viễn lừ mắt nhìn cô:
- Ông bà nội mà em rành hơn tôi à? Chỉ sai bét.
Hạ quê quá, cười thử.
Bỗng anh kéo tay cô đi về phía trước. Có một tốp ba người vừa bước ra và
nhận thức được cái hươ tay ra hiệu của Viễn, họ tươi cười tiến lại.