Hạ cố trấn tĩnh với giây phút quan trọng này, dù trong bụng cô đang đánh
lô tộ Cô nhủ thầm:
- Vở diễn của cô đã bắt đầu đây, cô phải ráng tự tin để hoàn thành "nhiệm
vụ" mới được.
Thấy ánh mắt nhìn ngạc nhiên của Viễn đối với người thanh niên đi cạnh.
Ông Lân - Ông nội Viễn giới thiệu:
- Thằng Viễn, cháu nội chúng tôi - và quay sang anh, ông nói - Đây là cậu
Thoại, vừa đi cùng chuyến bay dài với ông bà. Cậu đã giúp đỡ ông bà rất
nhiều với thủ tục đổi máy bay ở sân bay trung gian Hồng Kông.
Viễn quay sang cám ơn anh tạ Người thanh niên ấy cười cởi mở:
- Không có chị Tôi về với chiếc xách tay nhỏ. Nhìn thấy hai cụ lớn tuổi mà
hành lý hơi cồng kềnh nên giúp đỡ là chuyện bình thường.
Ông Lân hối Viễn đưa danh thiếp của anh cho Thoại và thân mật vỗ vai
mời anh ta ghé nhà chơi khi có dịp.
Hạ quay sang người đàn bà đứng tuổi, đẹp lão, có cặp mắt sáng tinh anh,
chào bà:
- Bà để cháu xách phụ valy nhé?
Bà mỉm cười, ánh mắt nhìn cô hơi có vẻ đo lường, đánh giá.
Thật lạ lùng cho Hạ, khi nãy cô e sợ là thế, nhưng bây giờ, trước ánh mắt
chấm điểm của bà, cô lại thấy mình tự tin và bình thường. Cô đẩy chiếc
valy có bánh xe của bà ra xe theo Viễn, sau bà nội của anh là người bạn trẻ
dồng hành của họ.
Cô biết chắc mình đang trong tầm nhìn của bà, nhưng bước chân của cô
vẫn rải đều, tự nhiên với dôi giày thấp gót. Mọi việc có vẻ bình thường, có
gì phải ngại nhỉ?
Cô chợt nhớ đến lời một ông thầy dạy về triết học đã từng nói: "Nếu ta cứ
trải lòng ra mà đối đãi với mọi người hết lòng, minh bạch, thì còn ngại gì
đến việc người ta không đãi tốt với mình".
Ừ nhỉ, ta cứ là ta, tự tin, sống thật, và quan tâm đến họ thì sợ gì họ nghĩ xấu
cho tạ Hạ phấn chấn với ý nghĩ ấy.
Ông bà Lân có vẻ thực sự cảm mến anh chàng mới quen. Họ cứ lưu luyến
chuyện trò, hỏi han mãi. Viễn đã xếp đặt hành lý vào cốp xe, họ mới chia