MƠ YÊU - Trang 87

tay.
Viễn nổ máy cho xe rời bãi. Hạ ngồi cạnh anh.
Anh nói trong khi nhìn kính chiếu hậu:
- Ông bà nội vẫn khoẻ chứ ạ? Có mệt với chuyến đi dài này không?
Bà Lân nhìn sang ông, cả hai lắc đầu cười. Bà chồm người đến trước nói:
- Con đã thấy ông bà yên lành ngồi đây đấy thôi. Nội tưởng câu đầu tiên
của con là giới thiệu cho nội quen với cô bạn mới chứ.
Viễn như chợt nhớ ra:
- À, con xin lỗi nội. Khi nãy hơi lu bu vì nội có bạn nên con quên khuấy đi
mất - Nhìn sang cô, anh nói - Đây là Hạ, bạn gái của con. Hạ chào ông bà
nội anh đi.
Hạ quay xuống nhoẻn nụ cười:
- Con chào ông bà.
Bà Lân gật đầu.
- Ừ, chào cháu. Cháu xinh quá.
Ông Lân cũng mỉm cười chào cô, rồi ông nhìn ra cửa xe. Tội nghiệp con
bé, đến phải khốn khổ với bà ấy cho xem.
Không biết Viễn có ngại điều giống ông không.
Chỉ thấy anh nhìn sang cộ Hạ cười thẹn với câu khen ngọt ngào của bà Lân,
vẻ trẻ thơ, gần gũi.
Anh tạm hài lòng. Và với đoạn đường về, cô đã trả lời trôi chảy những câu
hỏi của ông bà nội làm anh yên tâm hơn.
Đường phố đã gần giờ tan sở nên khá đông đúc. Hai ông bà ngắm những
toà cao ốc, những công trình phúc lợi công cộng mới mà trầm trồ cho
những đổi thay của thành phố chỉ sau chục năm xa xứ.
Có một đôi thanh niên chạy vượt đèn vàng, va phải một ông cụ chạy xe
đạp. Ông cụ ngã lăn ra đường, nhưng đôi thanh niên đó vẫn hú ga chạy
luôn.
Viễn lơ đãng tì tay lên tay lái. Anh chẳng thiện cảm với anh chàng Thoại
mới quen lắm. Không hiểu tại sao?
Có lẽ vì thái độ đề cao, ca ngợi của ông bà nội với người lạ, hay vì vẻ thân
thiện, hăng hái quá mức của anh ta, cái mà Viễn chưa hề có? Hay tại vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.