MƠ YÊU - Trang 92

- Cháu hãy gọi thêm kem dâu. Ở đây làm kem dâu ngon lắm.
Rồi không đợi Hạ đồng ý, bà gọi luôn với người phục vụ.
- Cháu tôi thêm một kem dâu và bánh quế.
Người phục vụ lui ra.
Hạ hỏi, khi thấy bà đưa mắt nhìn từng cách bày trí của quán đến những bộ
bàn ghế:
- Nơi đây có lẽ quen thuộc với bà lắm?
Bà Lân giật mình, bà gật đầu nhẹ:
- À, đúng vậy cháu ạ. Đây là nơi bà thường đến xưa kia, để lòng thanh tịnh.
- Chắc bà đã có những kỷ niệm đẹp ở đây?
- Ờ! - Bà mơ màng trả lời - Những kỷ niệm đẹp, chỉ thoáng qua, nhưng rất
sâu sắc nên ta nhớ mãi.
Rồi như cần tâm sự, trong tiếng nhạc văng vẳng buồn buồn pha lẫn tiếng
mưa rơi bên ngoài, bà bảo Hạ:
- Cháu có hứng thú nghe chuyện xưa cũ không?
Hạ mở to mắt ngạc nhiên, cô ngoan ngoãn gật đầu. Bà Lân im lặng trong
vài phút hồi tưởng rồi bà nói:
- Cháu có nhìn thấy bức tranh treo ở góc tường kia không?
- Dạ có - Hạ đáp.
Theo hướng tay bà chỉ, Hạ thấy một bức tranh vẽ khuôn mặt một người đàn
ông. Thật khó đoán được tuổi tác của ông, có lẽ đã hơn ba mươi khá nhiều,
hay là bốn mươi nhỉ?
Gương mặt ông ta chìm trong bóng tối. Ánh sáng le lói rất mảnh, hắt lên
khuôn mặt. Ồ! Không chỉ hắt lên một phần của gương mặt, chỉ có vầng trán
và một bàn tay đang che đôi mắt.
Chỉ có vậy, còn tất cả phần còn lại đều mờ tối. Đơn giản chỉ có vậy, nhưng
bức tranh toát lên một điều gì đó rất gây ấn tượng. Hạ nhìn chằm chằm vào
bức tranh như bị cuốn vào ấn tượng đó, và cuối cùng, cô chợt nhận ra ý
nghĩa mà bức tranh muốn chuyển tải. Đó là sự đau khổ.
Đúng rồi. Hạ đã chắc chắn, cô thầm thì:
- Sự đau khổ. Cháu như thấy rõ, ông ta đang đau khổ. Dường như...
Hạ ngúc ngoắc trong sự cố gắng để diễn tả cảm nhận của cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.