MƠ YÊU - Trang 91

Nhân ngày tốt nghiệp, Hạ ngạc nhiên. Còn đến cả năm trời.
- Hay là cháu sợ hỏng tốt nghiệp?
Mắt hạ sáng rực tin tưởng:
- Đâu có ạ, cháu nhất định đậu ạ!
Bà cười:
- Vậy thì lựa đi, bà cũng biết chắc là vậy.
Cháu sẽ đậu mà. Có lẽ loại ưu là khác.
Hạ cười, hơi mắc cỡ với lời khen của bà và tự tin quá sức của mình. Cô
thấy mình cũng không nên từ chối món quà thiện cảm của bà, cô nói nhỏ:
- Cháu cám ơn bà.
Bà Lân gặt gù hài lòng khi thấy cô nhìn vào quầy kính để lựa chọn.
Sau vài phút xăm xoi với sự cô vấn của bà Lân, cuối cùng Hạ cũng chọn
được chiếc đồng hồ đeo tay nhỏ hình tròn đơn giản, xinh xắn với cây dây
da mềm màu xanh đen.
Cô vui mừng với món quà mới trong ánh mắt dịu dàng của bà Lân. Họ
cùng ra quầy tính tiền. Bà Lân dùng thẻ tín dụng nên thủ tục có chậm hơn
người khác một chút. Bên ngoài trời giăng mây u ám, năm nay mùa mưa
đến sớm.
Khi họ ra đến đường thì gió đã thổi mạnh, trời chuyển dữ dội với những
đám hoa dầu bay xoay xoay theo gió.
Trên đường lúc này lại không có bóng một chiếc taxi nào, dù họ đợi đến
hơn năm phút.
Đột nhiên, bà Lân bảo Hạ khoan gọi xe, mà cùng bà đi xuôi xuống hết con
đường, và quẹo qua khúc quanh ở ngã tư kế tiếp.
Mưa bắt đầu rắc hạt và đổ lớn khi họ kịp đẩy cửa vào một quán nhỏ cách
ngã tư một quãng ngắn. Bà Lân như quen thuộc nơi này lắm. Bà đứng ngay
ở cửa, nhìn một lượt khắp quán với vẻ một người đi xa về thăm nhà, không
để ý đến người phục vụ chạy đến tiếp đón.
Bà chọn bàn nhỏ sát phía ngoài, nhìn ra đường phố bằng lớp kính trong.
Quay qua người phục vụ, bà gọi rành rẽ cafe và bánh ngọt.
- Cháu uống gì Hạ? Mưa có lẽ lâu đấy.
Hạ vâng lời bà, cô bắt chước cũng gọi cafe, bà mỉm cười:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.