MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 155

Tôi kỳ quái hỏi Tố Huy, vì sao, chắc không phải là hắn thích tôi chứ?

Tố Huy nghiêm mặt đáp: “Tam gia và Tứ gia tuy không phải cùng mẹ sinh
ra nhưng Tứ gia vẫn là đệ đệ của ngài, về sau Tam gia kế thừa sự nghiệp
của Nguyên gia, tuyệt đối sẽ không để một tỳ nữ nho nhỏ làm em dâu.”

Lời của Tố Huy thật như ngọn đèn vụt sáng trong đêm tối, tôi chợt

nhớ tới ngày đó Nguyên Phi Giác tới náo loạn ở Tây Phong Uyển, tuy
Nguyên Phi Bạch nói năng nghiêm khắc nhưng mỗi câu đều là lời mà một
người anh cả nên nói.

Nguyên Phi Bạch là một người cực kỳ ẩn nhẫn, tâm tư lại vô cùng

thông tuệ. Năm đó, anh ta gặp phải sự kiện “ngoài ý muốn” kia mới chỉ có
mười tuổi, mẹ ruột lại đột ngột qua đời, từ thế chúng tinh phủng nguyệt(5)
lại sa sút tới mức bên người chỉ có ba người hầu: Hàn Tu Trúc, mẹ con Tạ
tam nương, vậy nên lòng đề phòng mới nặng như vậy, tâm sâu tựa bể.

Tôi tin rằng một Nguyên Phi Giác đơn thuần nhưng nhiệt tình, hoạt

bạt đã mang đến rất nhiều niềm vui cho thời thơ ấu tịch mịch của anh ta,
thật ra hẳn anh ta rất yêu thương đệ đệ này đi!

Nếu Quả Nhĩ Nhân cho rằng tôi nhanh nhạy, giả dối, tâm cơ thâm

trầm, khẩu phật tâm xà thì hẳn Hàn Tu Trúc và Nguyên Phi Bạch cũng có
thể nghĩ như vậy. Đây chính là lí do vì sao anh ta nhất định phải để Hàn Tu
Trúc mang tôi về Tây Phong Uyển. Cho nên Tố Huy càng nói tốt cho tôi thì
Nguyên Phi Bạch càng cho rằng tôi có ý đồ lung lạc những người xung
quanh, mà tôi đối với anh ta tốt, anh ta sẽ cho rằng tôi hoặc tiểu ngũ nghĩa
tâm cơ rất sâu, có mưu đồ nào đó.

Vậy thì anh ta muốn sắp xếp cho tôi trở thành nha đầu khai bao rốt

cuộc là để khống chế tiểu ngũ nghĩa hay là để chia rẽ tôi và Nguyên Phi
Giác?

Tôi không nhịn được run bắn cả người, lùi về trong xe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.