MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 163

Chúng tôi kêu một bình Bích loa xuân. Tiểu nhị kia còn chịu khó

mang lên thêm vài cái chén sứt. Hàn tiên sinh cẩn thận dùng châm bạc thử
trước rồi mới nói: “Không sao, mọi người uống đi.”

Bởi vì trước khi ra ngoài tôi đã uống hết một bình nước lớn, không

thấy khát nên không đụng tới. Lúc này Hàn tiên sinh cũng không quên quan
sát dân tình, nghiêm túc hỏi thăm ông chủ tình hình thu chi của quán trà,
mà ông chủ quán kia thấy chúng tôi ăn vận không tầm thường thì cũng ân
cần đáp lời.

Bỗng có một ông cụ và một thiếu nữ bước vào, có vẻ là hai ông cháu.

Ông lão kia chống gậy đi, tóc bạc da mồi, hai mắt sáng ngời.

Không biết có phải tôi hoa mắt không mà thấy ông cụ kia mặc áo bào

màu tro nhưng khi bước đi lại mơ hồ lộ ra một lưng quần đỏ thắm, mà nàng
kia tầm mười bảy, mười tám tuổi, bộ dáng khá xinh đẹp, hai mắt linh động,
dịu dàng nói: “Ông, cháu khát nước quá, chúng ta vào uống chén trà đi.”

Hai ông cháu ngồi ở bàn bên cạnh chỗ chúng tôi, tôi thấy kiểu dáng

quần áo của thiếu nữ kia có vẻ mới nên bất giác nhìn thêm vài lần, mà đôi
mắt của nàng ấy lại nhìn chăm chăm vào Nguyên Phi Bạch: “Ông nội, vị
công tử kia thật tuấn tú!”

Tôi vừa nghe liền cảm thấy vui vẻ, cuối cùng cũng gặp được một

người còn to gan hơn cả tôi. Nguyên Phi Bạch vẫn lạnh lùng như cũ, rõ
ràng là đã quen với cảm giác được làm minh tinh. Ông lão giận dữ khiển
trách mấy câu, bảo sao lại không giữ quy củ gì như thế, thiếu nữ bĩu môi
không nói nữa. Ông lão run rẩy đứng lên muốn sang thỉnh tội với chúng tôi,
Hàn Tu Trúc vội vàng đáp lễ rồi hai bên lại ngồi về chỗ của mình.

Lúc này lại có thêm hai gã lính cao lớn bước vào, ầm ĩ kêu bưng trà ra,

vừa nhìn thấy cô gái xinh đẹp kia thì không kịp được tiến tới: “Ái chà!
Không ngờ ở nơi rách nát thế này cũng tìm được mặt hàng tốt như vậy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.