MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 171

Tôi đánh lửa lên trong động liền sáng hơn hẳn, chiếu sáng thiếu niên ở

đối diện hai mắt nhắm nghiền, mặt đỏ như ráng chiều, tôi để ý thấy bọc quả
dại kia vẫn chưa hề được đụng tới.

Không đúng, hình như anh ta chút không thoải mái, tôi đánh bạo tiến

tới: “Thiếu gia, ngài không sao chứ?”

Anh ta không lên tiếng, tôi mới tỉnh ngộ, hai gò má anh ta ửng hồng là

do sốt cao, không biết là do độc chưa giải hết hay là bị giận dữ công tâm?

Tôi đành dùng nước lau người cho Nguyên Phi Bạch và liên tục vắt

khăn lụa phủ lên trán. Anh ta bắt đầu nói mê, tôi phải cúi xuống mới nghe
được, hình như anh ta đang không ngừng kêu: “Du Du.”

Du Du là ai? Hình như là tên một cô gái, chẳng lẽ là người trong lòng

anh ta! Không ngờ một người lạnh lùng hệt con hổ ngọc chặn giấy như
Nguyên Phi Bạch cũng có người trong lòng?

Người anh ta yêu cũng thật dũng cảm.

Đêm xuống, tôi đã mệt mỏi suốt cả ngày, cả người rã rời đến mức chỉ

động một chút cũng lười, vốn định ngủ xa Nguyên Phi Bạch một chút, đỡ
khiến anh ta lúc tỉnh dậy lại phát khùng, muốn đánh tôi. Thế nhưng tôi thực
sự lo cho anh ta, ban đêm ẩm thấp, hai người dựa gần vào nhau cũng tốt
hơn, nhỡ đâu có kẻ cắp hoặc thú hoang tối, tôi cũng có thể lấy anh ta ra làm
lá chắn.

Đương nhiên, quan trọng nhất là tôi cũng có tâm lý muốn nghịch

phản, không phải ngài cho rằng tôi là đồ háo sắc sao? Không cho tôi chạm
vào sao? Thế thì tôi càng muốn chạm.

Tôi tựa vào vách hang, để Nguyên Phi Bạch gối lên chân. Tôi tùy tiện

gặm một ít quả dại, nhìn đêm tối như mực, buồn rầu nghĩ, bao giờ bọn Hàn
Tu Trúc mới có thế cứu chúng tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.