MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 169

Tôi nên đem hết chỗ thuốc này cho anh ta uống hay là cởi quần áo

nhào tới đây?

Nguyên Phi Bạch ói ra một ngụm máu tươi, hôn mê bất tỉnh. Tôi lại

càng sợ hãi, tiêu rồi, chẳng lẽ một đời hồng nhan họa nam cứ như vậy mà
chết sao?

Tôi dò hơi thở của anh ta, may quá, vẫn chưa chết. Tôi ngẫm nghĩ một

lúc, thấy cứu người vẫn là quan trọng hơn cả bèn cởi quần anh ta ra.

Trời ạ! Sưng đến mức kỳ cục rồi, tôi bắt đầu dùng hai tay để “trị liệu

cho Nguyên Phi Bạch, tôi không ngừng tự nói với mình, tôi đang vắt sữa
bò, tôi đang giúp người ta vui vẻ, tôi đang cứu người….

Nguyên Phi Bạch bắt đầu rên rỉ sung sướng, tôi không quay đầu, kìm

nén trái tim đang đập dữ dội, không dám nhìn vào đôi mắt mơ màng ấy,
càng không dám nhìn việc tay đang làm.

Cứ như vậy, tôi thực sự trở thành nha đầu khai phòng của Nguyên Phi

Bạch.

Hai canh giờ sau, hai tay tôi đã đau buốt, mệt mỏi rã rời, khi tôi khăn

tơ lau khô thân dưới giúp Nguyên Phi Bạch, buộc lại thắt lưng thì anh ta
chậm rãi mở mắt nhìn tôi, đôi mắt trong sáng mà lạnh giá, không có chút
tia ấm. Tôi xấu hổ đi tới muốn đỡ anh ta ngồi dậy: “Tam gia, ngài có khỏe
không?”

Không ngờ tên tiểu tử này lại vung tay tát vào má trái tôi một cái, lạnh

giọng quát: “Cút ngay, đừng chạm vào ta.”

Cơn giận trong lòng tôi bùng lên, tôi tiến tới, nhặt một cục đá đánh

cho Nguyên Phi Bạch đầu rơi máu chảy, khiến anh ta phải khóc lóc cầu
xin…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.