MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 173

Anh ta gật nhẹ: “Cô qua đây.”

“Tam gia có gì phân phó?” Tôi cảnh giác đứng ở chỗ cũ, lòng nghĩ

thầm, đi qua làm gì? Để ngài đánh nốt má phải sao?

Anh ta liếc tôi một cái, thản nhiên bảo: “Không phải cô muốn ta đi

ngoài ở chỗ này đấy chứ? Còn không mau qua đây dìu ta.”

Tôi à một tiếng rồi chậm rãi bước tới, nâng tay anh ta định dìu dậy

không ngờ Nguyên Phi Bạch bỗng nhanh như cắt bắt lấy hai tay tôi khóa ở
sau lưng, kéo tôi sát lại người anh ta.

Tôi cực kỳ sợ hãi, chỉ thấy đôi mắt phượng kia lóe lên một tia lạnh lẽo

không gì sánh được, chằm chằm nhìn tôi: “Lần sau nếu để ta nhìn thấy cô
bày bộ dáng phóng túng đó trước mặt tên đàn ông khác, ta sẽ chặt đứt hai
bàn tay này.”

Nói xong liền tăng thêm lực nắm, tôi đau đớn kêu lên, cố gắng đè nén

nước mắt và cơn tức giận trong lồng ngực: “Ngày hôm qua còn không phải
vì cứu Tam gia sao?”

Lửa giận trong mắt anh ta càng đậm, lực ở tay lại tăng thêm một chút,

tay tôi như muốn đứt ra, nước mắt cũng không nhịn được nữa mà rơi
xuống. Tôi thầm mắng, Nguyên Phi Bạch là đồ khốn nạn, ác ma, biến thái,
nhưng tôi hiểu được đạo lý “quân tử không chịu thiệt trước mắt”(3), không
thể làm gì khác hơn là nghẹn ngào gật đầu.

Anh ta thả tay tôi ra, tôi nước mắt dàn dụa, vừa xoa xoa hai cánh tay

đau nhức vừa đẩy anh ta ra, thế nhưng Nguyên Phi Bạch lại giữ chặt eo tôi,
không hề có ý thả ra. Đôi mắt đen sâu khó lường âm ngoan tựa như ma
quỷ, bỗng nhiên khuôn mặt ấy hướng về phía tôi. Tôi sợ hãi, vội vàng
nhắm chặt hai mắt, chỉ cảm thấy hơi thở của anh ta thổi lên mặt tôi, sau đó
một đôi môi đặt lên má trái, lên mắt tôi. Tôi thoáng ngây ngẩn, Nguyên Phi
Bạch lại đi hôn nước mắt của tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.