MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 202

Đúng lúc đó, Vương Bảo Thiền vốn luôn im lặng cuối cùng cũng ra

khỏi kiệu, vừa quát lui Lục Ngạc vừa yếu ớt cười, bảo tôi rằng: “Thật
không ngờ cô nương lại khéo ăn khéo nói như vậy, chẳng trách Tam công
tử đối với cô nương vẫn thêm vài phần coi trọng. Có điều xưa nay thông
minh quá cũng khiến người ta ghét, cô nương nên tự thu xếp cho ổn thỏa.”

Nàng thoáng liếc tôi, trong mắt có ý cảnh cáo sau đó đưa khăn tay cho

Lục Ngạc, thì thầm vào tai cô ta mấy chữ rồi trở lại kiệu. Lục Ngạc chạy
qua, quẳng chiếc khăn cùng một nén bạc lên người Mị Nhi: “Đồ không biết
xấu hổ kia, bạc này cho ngươi để chữa thương, cái này so với việc cởi quần
áo của ngươi thì sạch sẽ hơn nhiều.”

Tôi tức nghiến răng nghiến lợi, đi qua đỡ Mị Nhi vẫn đang khóc sướt

mướt đứng dậy: “Ngoan nào, muội đừng khóc nữa. Bạc này đem cho bọn
ăn mày ven đường đi, tỷ tỷ nhất định sẽ giao khăn cho Tam công tử, vào
đây tỷ tỷ bôi thuốc cho.”

Vài ngày sau, Tiểu Túy Tiên sai người hầu đem tới một hộp son

thượng hạng coi như quà cảm ơn, được sự đồng ý của Nguyên Phi Bạch, tôi
nhận lấy vật biểu tượng cho tình hữu nghị này. Về sau, mỗi lần Tiểu Túy
Tiên tới bái phỏng Nguyên Phi Bạch, Mị Nhi đều tới chơi với tôi, thế là kết
giao thêm một người bạn nữa.

Đáng tiếc sự việc truyền tới tai Vương Bảo Thiền lại biến thành tôi bị

Tiểu Túy Tiên dùng một hộp son mua chuộc, cũng nàng ta mê hoặc Nguyên
Phi Bạch. Vì vậy tình hữu nghị giữa tôi và chủ tớ Vương Bảo Thiền biến
thành con số không.

“Đừng nhìn nữa, cẩn thận mắt sắp lòi ra rồi kìa!” Lục Ngạc đứng bên

cạnh bỗng ác độc nói, kéo suy nghĩ đang lơ lửng của tôi trở về.

Hừ! Tôi cười thản nhiên: “Coi muội muội nói kìa. Ta mới chẳng lo

nhìn thiếu gia đâu, mỗi ngày đều nhìn đến phiền rồi. Nhưng thật ra muội

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.