MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 209

Nguyên Phi Bạch rốt cục bật cười ha hả, kéo tôi ngồi vào trong lòng

vừa vuốt ve mái tóc đen của tôi, nhẹ nhàng nói: “Vân ngưng thanh ti ngọc
chi quan, tiếu sinh bách mị nhập mi đoan. Xuân thâm thược dược hòa yên
sách, thu hiểu phù dung phá lộ khán.”

Anh ta bỗng nhiên nâng cằm tôi lên, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn tôi

chăm chú. Ngay trước khi tôi kịp ý thức được, anh ta đã hôn lên môi tôi.
Hôm nay tôi đã chịu quá nhiều kinh sợ, trong lúc ngạc nhiên môi khẽ hé thì
anh ta đã nhân cơ hội chen vào miệng.

Nụ hôn đầu của tôi cứ như vậy mà bị tên thất thường kia đoạt mất rồi.

Có điều tôi cược rằng đây cũng là nụ hôn đầu tiên của anh ta bởi vì kỹ thuật
hôn này vẫn cần nâng cao thêm nữa, có điều tâm trạng của tôi vẫn tốt hẳn
lên. Chết thật, tôi sắp thành kẻ háo sắc thật mất rồi.

Khi anh ta kết thúc nụ hôn sâu này đã ăn hết son trên môi tôi, hai gò

má đỏ ửng, mắt nhắm lại tựa đầu lên trán tôi, khẽ thở hổn hển, tôi chăm chú
nhìn khuôn mặt anh ta, lòng lại cảm thán lần nữa, anh ta thật sự đẹp trai đến
không có thiên lý.

Anh ta bỗng mở mắt, nghiêm trang nói: “Đêm nay, Mộc Cẩn tới

phòng ta đi.”

Trái tim thật vất vả mới bình ổn được lại lần nữa đập thình thịch. Sao

tên thất thường này lại có thể như thế? Muốn làm gì là làm luôn, lại còn
thản nhiên nói cái việc ấy ra cứ như là, Mộc Cẩn, tối nay đến ăn cơm với ta
nhé.

Sao người nhà họ Nguyên đều chẳng lãng mạn chút nào vậy?

Sắc mặt vừa mới tự nhiên trở lại, lúc này hẳn đã biến thành màu gan

heo rồi. Tôi lắp bắp đáp: “Không, không được, bẩm… Tam gia, nguyệt,
nguyệt… nguyệt tín của tôi đang tới, chờ tháng sau rồi… nói tiếp.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.