MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 208

Tôi thấy thật sầu não, xoay người lại, nhất thời cũng không biết nói gì.

Lần đầu tiên tôi nắm chặt tay Nguyên Phi Bạch, anh ta cũng cầm tay tôi,
trầm mặc hồi lâu. Anh ta bỗng bật cười: “Lần đầu nhìn thấy cô chắc là sáu
năm trước đi. Khi ấy ta nghe thấy cô bịa chuyện để cứu muội muội, đã
thầm nghĩ, đúng là nha đầu nhanh trí, nếu mẫu thân ta miệng lưỡi lợi hại
được bằng nửa cô thôi thì mệnh cũng không khổ như thế.”

Tôi sững sờ nhìn anh ta: “Thì ra Tam gia vẫn biết tôi là ai!”

Anh ta cười nhẹ, cũng không đáp lời tôi: “Về sau, tiểu ngũ nghĩa các

người dần dần nổi tiếng trong sơn trang, nhị ca của cô tới đầu quân dưới
trướng của ta. Ta trăm ngàn lần cũng không ngờ điều đầu tiên hắn muốn
cầu ta là chăm sóc cô thật tốt.”

Hả? Tôi thầm buồn bực, sao Tống Minh Lỗi lại nhờ Nguyên Phi Bạch

chăm sóc tôi mà không phải là Bích Oánh, tôi thì có gì cần chăm sóc chứ?

“Khi đó ta cũng rất thắc mắc, hắn không lo lắng cho nàng mỹ nhân

lắm bệnh kia mà lại quan tâm đến nha đầu điên khùng này làm gì?” Nói
xong anh ta lẳng lặng quan sát thái độ của tôi.

Quá đáng thật! Tôi im lặng trừng mắt nhìn anh ta, này, tôi điên khùng

ở chỗ nào chứ, luận về tuổi tác, tôi còn lớn hơn ngài nữa kìa!

Mà anh ta lại không thèm để ý, mỉm cười dí tay vào mũi tôi một cái:

“Còn không điên ư? Nửa đêm nửa hôm xông vào chỗ ta tắm, lấy hết quần
áo của ta, lại còn tự mình giả xuân dược cho ta nữa.”

Ở đâu lại có một người đàn ông thích lôi chuyện xấu của mình ra mà

kể như vậy chứ? Toàn thân từ đầu đến chân đều đỏ bừng, cả người sắp cháy
thành tro vì thẹn, tôi hết sức cố gắng thốt ra câu: “Đó, đó, đó, đó là vì muốn
chạy thoát thân, vì muốn cứu, cứu ngài… Tam gia, ngài, ngài không được
nói bừa nữa… Danh tiếng của tôi đã đủ xấu rồi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.