MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 206

Nguyên Phi Bạch mỉm cười, ánh mắt mênh mang nhìn tôi, đáp:

“Chính cô ngây người nhìn vào gương, liên quan gì tới ta?”

Anh ta chỉ chỉ vào cái ghế ý bảo tôi ngồi xuống, sau đó cầm lấy chiếc

lược trên bàn trang điểm, một tay kéo lấy lọn tóc đen của tôi, một tay chậm
rãi vấn lên. Tôi lấy làm kinh hãi, đang muốn quay đầu lại thì anh ta thản
nhiên nói: “Ngoan, đừng nhúc nhích. Một lát nữa là được rồi.”

Tôi bất an xoắn hai tay lại, không ngừng nhìn trộm hình ảnh anh ta

vấn tóc cho tôi trong gương.

Anh ta… Hôm nay lại mắc chứng gì vậy? Tại sao lại có hứng thú đi

nghịch tóc của tôi?

Trong chốc lát, hai người chúng tôi nhìn nhau qua gương mà không

nói gì, chỉ có vạn sợi tóc xanh trượt qua tay anh ta.

Nguyên Phi Bạch chợt đánh vỡ sự im lặng, mở miệng nói: “Cô đã qua

tuổi cập kê mà sao vẫn tết bím như vậy, sao không học mấy cô gái trẻ khác
búi tóc lên?”

Tôi cười đáp: “Tôi không biết vấn tóc, hơn nữa thường thích nhảy

nhảy nhót nhót, dù có vấn lên cũng sẽ bị tôi làm hỏng mất, không bằng tết
lại cho tiện.”

Anh ta bình tĩnh nhìn tôi sau đó tiếp tục im lặng làm công việc trong

tay, không nhắc lại chuyện đó nữa.

Những ngón tay thon dài linh hoạt lướt qua tóc tôi, giúp tôi búi lên,

sau đó tiện tay rút cây trâm bạch ngọc Đông Lăng mà anh ta vẫn luôn
mang, gài lên tóc tôi, cố định lại búi tóc. Tôi hoảng hốt nói: “Tam, Tam gia,
dùng… cây trâm của tôi đi, đây là di vật của Tạ phu nhân, nô tỳ không dám
nhận…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.