MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 240

A! Nhanh như vậy đã biết tôi và Nguyên Phi Giác tự định chung thân

rồi, nội gián của anh ta là ai đây? Hình như Nguyên Phi Giác biết rõ trong
nhóm thiếu niên của mình có nội gián, lẽ nào hai anh em bọn họ đều thích
kiểu như Vô gián đạo(1) gì đó?

Tôi ngơ ngẩn nói: “Không phải hôm nay Tam gia có khách tới chơi

sao?”

Tam nương nhìn sắc mặt của tôi, dè dặt đáp: vị khách kia hình như là

nữ, hai người ngồi trong Thưởng Tâm các nói chuyện rất lâu, sau đó cô gái
kia vừa trở về, tâm trạng Tam gia liền không tốt.

Tôi thoáng sửng sốt, náo loạn nửa buổi, thì ra là vì một cô gái ư, hay

chính là cái cô tên Du Du gì đó kia?

Tôi còn muốn hỏi tiếp thì Tố Huy đã xông tới: “Mẹ, mẹ nói nhiều như

vậy làm gì, nhanh để Mộc nha đầu tới gặp thiếu gia đi.”

Nhìn Tố Huy tranh cãi với mẹ, tôi suy nghĩ một chút rồi đi về phía

vườn mai. Nguyên Phi Bạch ngồi dưới tán cây của một gốc du. Anh ta lẳng
lặng nhìn nắng chiều buông, hồ Mạc Sầu trong veo, lăn tăn gợn sóng. Hình
như đang không vui thật?

Đám lông vũ rực rỡ mà được người trong thiên hạ vẫn xôn xao, còn có

nụ cười của anh ta, rồi nụ hôn nửa thật nửa giả kia nữa. Quả nhiên là dối
gạt tôi, một người đàn ông dồn tâm sức để lấy lòng một cô gái chẳng qua
cũng chỉ vì hai lý do, một là cô gái kia có thể lợi dụng, hai là để diễn trò.

Tôi đây, một nghèo hai trắng(2), bộ dáng lại thông thường, cho nên

khả năng thứ hai có vẻ hợp hơn, Nguyên Phi Bạch khiến tất cả mọi người
cảm thấy anh ta rất cưng chiều tôi, thực ra là để che chở cho một người
khác!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.