MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 241

Tên hư hỏng này, cho dù ngài và người phụ nữ của ngài có bao nhiêu

nỗi khổ thì không nên lợi dụng tôi để di họa Giang Đông(3) như thế chứ!
Về sau bảo tôi phải ra ngoài thế nào đây? Chắc chắn vừa bước khỏi cửa là
bị đám FANS hất axit sunfuric vào người, bị đám hái hoa tặc chém chết…

Tôi thầm buồn bực, hừ một tiếng trong lòng rồi ngẩng đầu, kiêu ngạo

lắc bím tóc định rời khỏi. Chẳng ngờ, Hàn Tu Trúc thình lình xuất hiện, lớn
tiếng cười bảo tôi: “Mộc cô nương đã về rồi sao? Thiếu gia chờ cô đã lâu.”

Mặt tôi giật giật, nếu anh ta ngồi đây để chờ tôi, thì ba chữ Hoa Mộc

Cẩn này sẽ viết ngược lại.

Tôi nhìn về phía Nguyên Phi Bạch nhưng anh không hề quay mặt lại

mà vẫn nhìn về phía hồ như trước, chậm rãi mở lời: “Mộc Cẩn, tới đây ngồi
cạnh ta một lúc.”

Tôi còn đang do dư thì Hàn Tu Trúc đã cười nói: “Cô nương, đừng để

thiếu gia đợi, mau đi đi!”

Tôi bĩu môi, lòng không cam, tình không nguyện đi tới đó, ôm gối

ngồi xuống bên cạnh Nguyên Phi Bạch.

Anh ta không nói, tôi cũng lười nói chuyện với loại người như thế, Hai

người ngồi thưởng thức cảnh đẹp non nước nhưng đều có tâm sự của riêng
mình.

Mặt trời dần dần hạ xuống, ráng chiều càng thêm rực rỡ tựa như lọ

nước màu mà thần tiên làm đổ xuống, lộng lẫy không gì sánh được. Tôi
đứng dậy nói: “Tam gia, trời đã muộn rồi, để tôi dìu ngài về nghỉ ngơi đi.”

Tôi vừa mới đứng lên, con búp bê vải đã rớt xuống. Tôi đang định cúi

người nhặt thì Nguyên Phi Bạch đã nhanh hơn một bước, cầm lên.

Hỏng rồi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.