MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 254

Tốt quá, tôi thở phào, nhẹ nhàng cảm ơn Nguyên Phi Bạch, sau đó

chớp chớp mắt, tỏ vẻ được yêu mà sợ, nét mặt vui vẻ ngắm nghía bức
tranh, thật lòng mà nói bức tranh anh ta vẽ cũng đẹp lắm, chờ sự việc trôi
qua, nghĩ cách nhờ Tống Minh Lỗi giúp tôi bỏ chỗ lạc khoản này đi rồi
đem bán, đây là tuyệt tác của Đạp Tuyết công tử, giá trị hẳn phải vô cùng
lớn! Kiếm được tiền xong sẽ mời Tống Minh Lỗi và Bích Oánh đi ăn, còn
thừa thì gửi vào tiền trang (ngân hàng).

Tôi đang suy nghĩ miên man thì một luồng hơi nóng truyền tới từ thắt

lưng, thì ra trong lúc không đề phòng, cánh tay Nguyên Phi Bạch chẳng
biết khi nào đã đặt lên thắt lưng của tôi, tôi giật mình ngẩng đầu, Nguyên
Phi Bạch lại thừa cơ hôn lên cổ tôi: “Mộc Cẩn, cô thơm quá.”

Tôi hoảng sợ a một tiếng, tiểu tử này chẳng lẽ bị ấm đầu rồi sao, tôi

chống tay lên trước ngực anh ta: “Tam gia, ngài… ngài… đang nghĩ về đôi
uyên ương kia.”

Anh ta tựa như một con thú dữ cắn cắn cổ tôi, căn bản chẳng thèm để

ý đến tôi đang giãy dụa, thì thầm bên tai: “Ta chỉ thích hoa sen, mọc từ bùn
lầy mà không nhiễm, tắm ở nước trong mà chẳng lẳng lơ.”

Cảm giác tê tê dại dại cùng sức nóng khôn cùng truyền khắp toàn thân,

tôi ngoảnh đầu ra xung quanh thì nào còn thấy bóng dáng của Vi Hổ.

“Tam gia, Quang Tiềm dùng bồ câu đưa tin tới…” Hàn Tu Trúc vô

cùng phấn khởi đi vào đình nghỉ mát thì bắt gặp một cảnh tượng trộm ngọc
cướp hương, đương nhiên là hết sức xấu hổ, ngừng nói. Rốt cuộc Nguyên
Phi Bạch cũng chịu thả tôi ra, tôi đỏ hết cả mặt, nhảy dựng lên định rời
khỏi thì anh ta lại giả như không có việc gì, ôm chặt thắt lưng của tôi, sau
đó liền ép tôi ngồi xuống theo, tên chết tiệt này đúng là cũng không ngại
nóng!

Nguyên Phi Bạch thoải mái nói: “Hàn tiên sinh cứ nói, đừng ngại.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.