MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 265

lúc này tôi sực nhớ ra đèn cung đình ở Lạc Dương là loại đẹp nhất thiên hạ.

Trời dần trở tối, ngọn đèn trong phòng sáng ngời rực rỡ, bức tranh

thêu trên đèn chậm rãi chuyển động, là một bức mỹ nhân đồ, tôi nhìn tới
mức mắt tròn cả ra, đẹp quá!

Tố Huy đứng ở bên ngoài, điên cuồng hét: “Mộc nha đầu, mau ra đây

nhìn, thiếu gia sai chúng tôi đổi hết đèn trong Tây Phong Uyển thành đèn
cung đình Lạc Dương, đẹp quá!”

Tôi xông ra ngoài. Thực vậy, cho tới nay Tây Phong Uyển chưa bao

giờ rực sáng đến thế, tôi và Tố Huy vui sướng ngắm nghía, đèn vuông nắp
trắng, đèn tròn nắp đỏ, đèn hình đầu rồng màu lục, đèn kéo quân, đèn hình
bươm bướm, đèn nhị long hí châu, đèn la hán, và nhiều nữa đều tỏa sáng
rực rỡ, kiểu dáng mỗi loại lại một khác, tranh thêu trên đèn, thơ từ đề lên
không hề giống nhau nhưng đều là thơ phú đang thịnh hành. Trong nhất
thời, Tây Phong Uyển tràn đầy ánh sáng lung linh, tựa như chúng tôi đang
đứng trong hội đèn lồng tiết Nguyên Tiêu vậy.

Tôi hưng phấn quay đầu lại thì thấy Nguyên Phi Bạch đang để Vi Hổ

đẩy ra ngoài. Anh ta cười hỏi: “Mộc Cẩn có thích những ngọn đèn này
không?”

Tôi vui vẻ gật dầu, nhảy đến trước mặt anh ta, ngồi sụp xuống: “Rất

thích. Cảm ơn Tam gia, Tây Phong Uyển của chúng ta thật sáng.”

Anh ta nhẹ nhàng vén lọn tóc trước trán tôi, cười điềm đạm: “Thế này

nàng không phải sợ tối nữa.”

Lòng tôi chợt thấy thật dịu dàng, thầm nghĩ làm sao anh ta biết tôi sợ

bóng tối, buổi tối nhất định phải thắp một ngọn đèn mới có thể đi vào giấc
ngủ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.