MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 382

Nàng đi tới trước mặt Hầu gia cúi chào vừa nói gì đó, động tác vô

cùng kiều mị, sau đó liền ngồi xuống ghế trống bên cạnh Hầu gia. Nụ cười
của Sơ Họa rất gượng ép, bước chân cũng có chút chậm chạp.

Cẩm Tú nhìn thấy tôi thì cũng ra vẻ vui mừng, chụm đầu trò chuyện

với Nguyên Thanh Giang. Nụ cười của Cẩm Tú hơi cứng lại nhưng ngay
tức khắc đã trở lại bình thường, dáng vẻ hân hoan. Sắc mặt Nguyên phu
nhân cực xấu, tôi còn đang nghi hoặc thì Trân Châu đã bưng một chiếc hộp
chạm hoa tới trước mặt: “Bẩm Tam gia, đây là quà sinh nhật của Cẩm cô
nương tặng cho Mộc cô nương.”

Tôi nói cảm ơn xong, Trân Châu liền nghiêm mặt rời khỏi. Tôi chầm

chậm mở nắp hộp ra, một chiếc đồng tâm kếtmàu đỏ rực trộn lẫn với tơ
vàng lẳng lặng nằm trên hộp nhung đen. Tôi ngây ngẩn cả người, Nguyên
Phi Bạch cũng hơi thất thần, hai chúng tôi không hẹn mà cùng quay đầu
nhìn về phía Cẩm Tú nhưng nàng lại đang che khăn, cười nói với Nguyên
Phi Yên.

Lòng tôi thấy đắng không thể tả, lời hát trên đài chẳng thể lọt vào tai.

Lúc này Tống Minh Lỗi đứng dậy ra ngoài, ánh mắt như cố ý mà lại vô ý
liếc về phía tôi. Tôi lập tức hiểu ra, nói một tiếng với Phi Bạch rồi đứng
dậy rời bàn.

Vừa mới bước ra khỏi cửa thùy hoa, chưa nhìn thấy Tống Minh Lỗi

đâu thì một dáng người cao lớn đã nghênh đón tôi, không ngờ chính là
người thanh niên tối qua – Phụng Định. Anh ta khom lưng chào tôi, cười
nói: “Hầu gia có lệnh, mời cô nương đi theo Phụng Định một chuyến.”

Thái độ của anh ta với tôi cực kỳ cung kính nhưng trong ánh mắt lại

có một chút lạnh lẽo, một chút khinh thường, ngữ khí lại càng khiến người
ta không thể từ chối. Tôi im lặng nhìn ra xung quanh nhưng vẫn không tìm
được bóng dáng của Tống Minh Lỗi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.