MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 450

Tống Minh Lỗi cùng trầm giọng: “Mộc Cẩn, Tiểu ngũ nghĩa chúng ta

tuyệt đối không quỳ trước hạng người bất nghĩa ấy.”

Liễu Ngôn Sinh cười giễu: “Ngươi cho rằng có Thanh Đại gia là

không cần phải quỳ nữa sao? Đã quên ngày trước quỳ xuống xin ta muốn
ngươi thế nào sao?”

Tôi giật mình ngước mắt lên, chỉ thấy Tống Minh Lỗi tức giận tới mức

mặt trắng bệch, hai tay nắm chặt không ngừng run run. Cả Nguyên Phi Yên
cũng phải chau mày liễu.

Tôi cắn chặt răng, củng cố lòng tin, tiếp tục làm bộ nước mắt đầm đìa:

“Tiểu ngũ nghĩa chúng tôi thực sự không biết tiên sinh lợi hại đến thế,” tôi
vừa lê người qua, Liễu Ngôn Sinh đã vung chân đá. Tôi tỏ vẻ sợ hãi ôm
chầm lấy chân lão, đau khổ cầu xin, cổ tay hơi nhúc nhích, Hộ Cẩm đã bắn
về phía mặt lão. Liễu Ngôn Sinh nghiêng đầu tránh được nhưng lỗ tai vẫn
bị sượt qua một chút. Một vệt máu hiện ra trên tai, lão quát to đá tôi ra
ngoài. Tôi được Cẩm Tú ôm lấy, ngã lăn ra đất. Tôi lập tức đứng dậy, trừng
mắt nhìn lão: “Bây giờ tới lượt ngươi cầu xin người khác đấy. Hộ Cẩm của
ta được bỏ một loại độc rất mạnh, gặp máu là tắt thở, tên cầm thú, ngươi đi
chết đi.”

Nguyên Phi Yên đánh một chưởng về phía tôi, Tố Huy đánh trả mấy

chiêu đã bị điểm huyệt, đứng sững tại chỗ. Nguyên Phi Yên nhẹ nhàng lách
qua Cẩm Tú, đã mạnh vào hông Kiều Vạn. Kiều Vạn kêu một tiếng đau
đớn rồi gục xuống đất.

Nguyên Phi Yên tựa như giao long, lấy ngón tay làm trảo, ánh bạc

lóng lánh. Điều khiến người ta khó tin là bộ móng tay khảm ngọc tao nhã
kia chính là vũ khí có sức sát thương lớn nhất của nàng. Thoắt cái, năm
ngón tay lạnh lẽo của nàng ta đã xiết lấy cổ tôi. Nàng nhìn Tống Minh Lỗi
khóe miệng đang chảy máu, lạnh lùng nói: “Các người đừng nhúc nhích,
nếu không ta sẽ giết ả.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.