MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 468

Trong giây lát, tôi hiểu ra huynh ấy đang nói về chủ đề trước khi

chúng tôi lao xuống núi. Tống Minh Lỗi đẩy tôi ra một chút, nói: “Chúng ta
hãy quên hết tất cả, quên hết nợ nước thù nhà, rời khỏi thời loạn lạc này,
phiêu bạt đến chân trời. Hai người chúng ta sống một cuộc sống tự do tự
tại, Mộc Cẩn.” Huynh ấy cười thật vui vẻ, dường như trước mắt đã tràn
ngập khung cảnh đó: “Nhị ca biết, muội không thích công danh lợi lộc,
không thèm lụa là gấm vóc, muội vẫn luôn mong có cuộc sống yên bình.
Nhị ca cũng khát vọng cuộc sống như vậy, thế nhưng tới nay, chẳng ai chịu
cho ta một cơ hội để lựa cho.”

Giọng nói của huynh ấy bỗng xen lẫn chút cay đắng, nụ cười cũng trở

nên gượng gạo, ánh mắt có chút căm hận. Huynh ấy lại ngẩng đầu, nắm lấy
tay tôi, nghiêm nghị nói: “Muội không phải sợ Đời đời không xa đó, thực
ra nhị ca, nhị ca có thuốc giải, ta… Mộc Cẩn, ta không muốn làm nhị ca
của muội nữa, ta muốn làm trượng phu của muội.”

Tôi vô cùng khiếp sợ, ngước lên gương mắt trẻ tuổi tuấn tú đang nhìn

tôi chăm chú kia, nỗi kinh ngạc, thương tiếc, xấu hổ, hối hận ập vào tim
như dời non lật bể, trộn lẫn với nhau khiến tôi không kịp ứng phó.

Hoa Mộc Cẩn ơi là Hoa Mộc Cẩn, xấu hổ thay cho hai kiếp làm người

của mày, đúng là đã sống hoàn toàn uổng phí rồi…

Tôi muốn mở miệng nhưng âm thanh lại bị nước mắt ngăn lại, tôi căn

bản không thể từ chối ánh mắt tràn đầy hi vọng của huynh ấy.

Phi Giác nói yêu tôi nhưng lại không thể không chạy tới ngai vàng rực

rỡ của hắn, Phi Bạch nói muốn tôi bên cạnh cả đời nhưng giờ lại chẳng biết
đang ở đâu, có lẽ còn đang bảo vệ cô con gái cành vàng lá ngọc của Tịnh
Hạ vương.

Trong những năm tháng rối ren cũng như trong thời khắc nguy nan

này, người ở bên cạnh tôi lúc này không ngờ lại chính là Tống Minh Lỗi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.