MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 469

Chỉ có huynh ấy ra sức chiến đấu, thương tích đầy mình để bảo vệ tôi,

mà huynh ấy vốn có thể trở lại Lạc Dương cùng Nguyên Phi Yên, lập công
lớn, được Nguyên gia trọng dụng hơn nữa. Với tài năng cùng tình cảm mà
Nguyên Phi Yên đối với huynh ấy, trong thời loạn này, Tống Minh Lỗi nhất
định có trổ hết tài hoa, tranh hùng thiên hạ.

“Nhị ca, Hoa Mộc Cẩn muội có đức có tài gì mà khiến nhị ca coi trọng

đến vậy?” Tôi rơi lệ, không dám nhìn thẳng vào mắt huynh ấy, tựa như
không nỡ lòng phá tan ánh mắt của một đứa trẻ khờ dại khi nhìn vào mứt
quả ngọt ngào.

Tống Minh Lỗi nhẹ nhàng lau nước mắt giúp tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn

lên, đôi mắt trong suốt tràn ngập tình cảm của huynh ấy đang nhìn tôi:
“Mộc Cẩn, muội cũng biết, ngày đó gia nhập Tiểu ngũ nghĩa, ta vốn chỉ tùy
tính nhất thời, thế nhưng từ khi có muội, có Tiểu ngũ nghĩa, nhị ca, ta mới
nghĩ rằng, thì ra… trong cuộc sống dơ bẩn nơi Nguyên gia ấy cũng có một
chuyện rất tốt đẹp, Mộc Cẩn, ta…”

Đúng lúc đó, một binh sĩ cầm đại đao chạy ào vào, hoảng hốt nói:

“Quân Nam Chiếu đánh lên đỉnh Ngọc Nữ rồi.”

Chúng tôi cả kinh, ánh mắt Tống Minh Lỗi tựa như đèn sáng vụt tắt,

huynh ấy tựa vào vai tôi, chậm rãi đứng dậy, cơn sát khí lạnh lẽo nhất lại
nổi lên. Huynh ấy không mặc áo giáp nữa mà chỉ xé vải, buộc song kích
thật chặt vào hai tay. Huynh ấy quay, đầu cười rạng rỡ: “Xem ra, nhị ca đã
được định trước là không thể cùng muội trải qua cuộc sống bình yên trong
mộng tưởng ấy, có điều…”

Tôi theo Tống Minh Lỗi ra khỏi cánh rừng, bước tới vách đá thì thấy

đèn đuốc dưới chân núi tựa như một con rồng duyên dáng, tiếng hô ‘bắt
sống Nguyên Phi Yên’ vang lên liên tiếp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.