MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 480

hắn lại la ó, thoắt cái đã giấu đi rồi. Bây giờ lại còn ra ngoài phá hỏng việc
tốt của lão tử…”

Trong tiếng chửi bới của Hồ tòng quân, Sơ Họa dần tỉnh lại, nhìn thấy

tôi bèn mỉm cười: “Tỷ tỷ thật có phúc, quả nhiên vẫn còn sống.” Tôi nhẹ
giọng cười nói với nàng: “Đừng sợ, Sơ Họa, muội sẽ không sao đâu.”

“Tỷ tỷ đừng gạt muội, Sơ Họa sợ là không ổn rồi… Các chủ tử, có thể

chạy thì đều chạy thoát rồi, để lại bọn muội, không biết thế nào lại gặp nạn.
May mà trước khi chết còn được gặp lại tỷ tỷ.” Sơ Họa nhìn tôi, cười thê
lương: “Tỷ tỷ, Sơ Họa vẫn còn sạch sẽ, tên heo béo kia không chiếm được
muội nên mới đánh muội như vậy,” Sơ Họa ôm tôi thật chặt, ngẫm nghĩ
một lúc, trong mắt bỗng xuất hiện tia hoảng sợ: “Tỷ tỷ, người già vẫn nói,
nếu không có y phục mà xuống hoàng tuyền, tiểu quỷ sẽ không thu nhận.
Cầu xin tỷ tỷ, nhất định phải tìm cho Sơ Họa một bộ quần áo lúc chôn cất.
Muội không muốn giống mấy chị em khác, bị giày xéo không còn ra hình
người, ngay cả quần áo để che đi cũng không có, mà, mà đã phải đi rồi.”

Tôi không kìm được mà rơi nước mắt, ngay cả Trân Châu vốn luôn

lạnh lùng cũng lộ vẻ bi thương, quỳ gối bên cạnh tôi, nhìn Sơ Họa rồi che
miệng khóc nhỏ, mấy cô gái khác đã khóc lớn từ lâu: “Sơ Họa tỷ tỷ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.