MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 478

Dương Lục Thủy cười lạnh: “Trong quân có nhiều mỹ nữ như vậy,

ngươi cho rằng tiểu vương gia sẽ hỏi đến thật sao, còn không đi?”

Binh sĩ kia lập tức run run kéo thi thể Sơ Nhị ra ngoài. Dương Lục

Thủy coi như chẳng có chuyện gì xảy ra, cầm lấy chén ngọc trên bàn, nhấp
khẽ một ngụm rồi mới nhìn sang đám con gái đang hoảng sợ kia, cười nói:
“Không phải ỷ vào trẻ tuổi, xinh đẹp sao? Có ta ở đây, các ngươi một người
cũng đừng hòng có suy nghĩ muốn động tới vương gia.”

Tôi phẫn nộ trừng mắt nhìn ả. Ả cười lạnh tiến tới gần: “Nguyên Phi

Yên…” Sau đó khuôn mặt ả sắt lại, vung tay tát tôi một cái thật mạnh rồi
cười giễu: “Chờ vương gia dùng ngươi xong, ngươi nói xem thân thể thiên
kim tiểu thư non nớt này của ngươi, làm sao hầu hạ được hết tướng sĩ trong
quân đây?”

Ả ngửa đầu cười lớn. Lửa giận trong lòng tôi cháy phừng phừng, đang

định xông lên phía trước, trả lại cái tát tai kia thì có một cô gái bỗng cố sức
kéo tôi lại, kề vào tai tôi nói khẽ: “Thận trọng.” Tôi kinh hãi quay đầu lại,
xem xét tỉ mỉ một lúc mới nhận ra cô gái tóc tai rối bù trước mặt chính là
đại a đầu nổi tiếng điềm tĩnh của Tử viên, Trân Châu.

Lúc này ả kia mới gọi hai binh sĩ vào: “Dẫn mấy người kia đi tắm rửa

thay quần áo. Trên đường đi phải nói đó là nữ nhân của vương gia, không
được cho trướng khác đoạt mất.”

Chúng tôi bị áp tải ra khỏi quân trướng, tôi không thể không lấy tay

che khuất ánh nắng chói. Dọc đường đi, tôi mới phát hiện chúng tôi đang ở
Tử Tê sơn trang, hẳn là còn ở trong Tử viên nữa. Trân Châu coi tôi như
Nguyên Phi Yên, thái độ rất cung kính. Tôi thầm nghĩ không thể để quân
địch coi thường, bèn ngẩng cao đầu, coi như không có chuyện gì. Binh sĩ
Nam Chiếu túm năm tụm ba bên cạnh đống lửa, không ngừng huýt sáo,
hoặc chụm đầu nhìn về chúng tôi, ánh mắt tựa như chúng tôi không mặc gì
vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.