MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 488

“Cô thay Nhị tiểu thư dẫn quân Nam Chiếu rời đi, tất nhiên tôi phải

giúp cô rồi. Huống chi cô còn là người của Bạch Tam gia, cũng có thể coi
là chủ tử.” Trân Châu thấp giọng đáp, trong bóng tối, tôi không nhìn rõ nét
mặt của nàng: “Tôi còn tưởng cô cũng giống muội muội cô, bây giờ nhìn
lại, quả nhiên là không giống nhau.”

Tôi ngạc nhiên hỏi: “Muội muội của tôi thì là người thế nào? Sao cô

lại nói vậy?” Trân Châu đang định đáp lời thì bỗng có một bóng trắng xẹt
qua cửa phòng, kèm theo tiếng cười nhỏ rất quái dị. Tôi bất giác co người
lại gần Trân Châu.

Hai lính Nam Chiếu đứng canh ở cửa cũng thức dậy, người bên trái

hoảng sợ hỏi người bên phải: “Vừa rồi ngươi có nhìn thấy gì không?”
Người kia đứng dậy, ngáp một cái rồi mắng: “Muốn chết à, lão tử vừa mới
mơ mình được ôm Tiểu Túy Tiên nằm trên giường. Còn làm loạn nữa, cẩn
thận ta đi mách Mông Chiếu tướng quân, cho ngươi ‘rắc’ một cái luôn.”

“Ta không nói bậy, ban nãy ta nhìn thấy một bóng trắng bay qua, chắc

không phải quỷ chứ?”

“Nói bậy bạ gì đó, đây là sơn trang của Nguyên gia, làm sao có quỷ

được?”

“Ngươi không nghe người ta nói sao? Chuyện kể rằng hồi trước ở đây

có một con đại yêu vương giết người như ngóe, lão gia đời thứ nhất của
Nguyên gia bị lão hoàng đế Đông Đình phái tới đây diệt con đại yêu vương
này, lấy lí do là nhà họ Minh nhường lại thái ấp, thực tế đẩy ông ta tới Tây
An, nhốt trong Tử Tê sơn trang này để trấn thủ yêu vương,” Tiểu binh kể
như thật: “Người ta nói bên dưới Tử Tê sơn trang toàn là lăng mộ, trong
lăng mộ không có vàng bạc châu báu mà toàn là hài cốt của những oan hồn
mà yêu vương ăn còn thừa lại.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.