MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 489

Hai người im lặng một hồi, chỉ có tiếng gió gào thét, thổi qua song cửa

sổ kêu kẽo cà kẽo kẹt. Người kia ho khan một tiếng: “Đừng nói bậy, nếu
quả đúng là như vậy, thì mấy ngày nay khi ngươi cướp châu báu, đùa giỡn
đàn bà con gái trong sơn trang, sao không thấy hắn chạy ra giết ngươi? Mà
cho dù có thì khi hắn nhìn thấy đôi mắt tím của tiểu vương gia cũng sẽ bị
dọa cho chạy mất thôi.”

“Thật ra đôi mắt của tiểu vương gia rất đẹp, có điều ta nhìn vào cũng

thấy trong lòng run run.”

Tiếng của hai tên lính Nam Chiếu bên cửa sổ nhỏ dần, cái người gan

lớn kia cũng không ngủ tiếp nữa. Đề tài xì xầm của hai người bọn họ dần
lái sang đôi mắt tím của Đoàn Nguyệt Dung.

Trong đêm tối, Trân Châu khẽ lắc đầu, nàng ngẩng đầu, ánh mắt lóe ra

chút hưng phấn: “Bọn cẩu tặc Nam Chiếu sắp tiêu đời rồi.” Tôi kinh hãi
hỏi: “Cái gì?”

“Ngài ấy sắp về rồi.” Trân Châu cười thần bí: “Ngài ấy sẽ giết sạch

quân Nam Chiếu.”

Gió đêm lặng lẽ thổi luồng khí đầy máu tanh vào, ngoài cửa đã có

người gõ kẻng báo canh ba. Tình cảnh này khiến tôi liên tưởng tới phim
kinh dị mà mình xem ở kiếp trước, không kìm được run giọng hỏi: “Ai cơ?
Nguyên Hầu gia ư?”

“Không,” Trân Châu kề sát vào tai tôi: “Ám thần.”

“Ám thần là cái, cái gì?”

“Đương nhiên là Ám thần của Nguyên gia.”

Tôi đang định nói với Trân Châu, trong đêm trăng mờ gió lộng thích

hợp để giết người thế này, không nên kề sát vào mặt người ta, nói năng quỷ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.