MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 490

dị như vậy, có thể dọa chết người đó, thì ngoài cửa bỗng có tiếng ồn ào. Tôi
còn nghĩ vị Ám thần của Nguyên gia kia sao lại đến nhanh như vậy thì một
tốp lính Nam Chiếu đã xông vào, áp giải tôi ra ngoài. Đoàn Nguyệt Dung
ngồi trên con ngựa màu tro của y, dưới ánh trăng, đôi mắt tím của y nhìn
chằm chằm vào tôi, hưng phấn khó hiểu.

Mấy tên Nam Chiếu hung dữ đẩy tôi vào một chiếc xe tù. Tôi quay

đầu lại, Trân Châu và mấy nha đầu kia cũng nhô đầu ra, căng thẳng nhìn
tôi. Đoàn Nguyệt Dung cho ngựa chạy bên cạnh tôi, ánh mắt giống như
đang nhìn gấu trúc trong vườn bách thú vậy.

Xe tù chòng chà chòng chành, tôi bị rung đến sắp rụng cả người,

“Đêm hôm khuya khoắt, các người muốn mang tôi đi đâu?” Tôi vịn vào
thành xe, lớn tiếng hỏi. Không ai trả lời, chỉ có tiếng vũ khí chạm vào nhau,
lạnh lẽo như gõ vào màng tai.

Tôi mơ hồ cảm thấy sắp có chuyện không lành, gió lạnh thấu xương

dần bao phủ câu hỏi kinh hoàng trong đầu tôi, làm tê cóng cả tứ chi. Trong
làn mưa tuyết rơi lả tả như lông ngỗng, chúng tôi tiến vào thành Tây An.
Đèn đuốc của quân Nam Chiếu rọi sáng đường phố trong thành, mới hôm
qua thành thị vẫn còn sầm uất, hôm nay đã thành chốn hoang tàn đổ nát, cờ
trắng để cúng tế bay phất phớ, trong đêm đen lại khiến người ta có cảm
giác bi thương tuyệt vọng.

Có tiếng khóc nhỏ vang lên. Xe tù lướt qua một cổng lầu đã bị đốt trọi.

Tôi thấy quen quen, nhìn lại cận thẩn, thì ra chính là nơi tôi và Phi Giác
chia tay, hơi thở bất giác ngừng lại, lệ tràn khóe mắt.

Chẳng biết đã bao lâu, xe tù xuyên qua thành Tây An, chạy ra khỏi

thành tới một gò núi. Đoàn Nguyệt Dung sai binh sĩ chuẩn bị chiến đấu rồi
thả tôi ra, giải tới trước trận. Mông Chiếu cưỡi ngựa ra khỏi hàng, lớn tiếng
hô: “Nguyên Nhị tiểu thư ở đây, binh sĩ Nguyên gia mau mau ra hàng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.