MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 492

Nửa nén hương sau, tiếng tên bắn nhỏ dần, tôi bò ra khỏi đống thi thể,

lật người vừa mới đè lên người tôi kia, xoa lên những mũi tên lạnh lẽo, run
giọng hỏi: “Tôi không phải là Nguyên Nhị tiểu thư, tại sao tráng sĩ còn cứu
tôi?”

Người nọ ho ra bọt máu, cười rất ấm áp: “Đa tạ cô nương đã chịu khổ

thay Nhị tiểu thư, chỉ mong… cô nương… nếu còn… gặp được Nhị tiểu
thư, xin hãy nói với nàng, Đới Băng Hải có thể tận trung vì Nhị tiểu thư,
chết không… hối tiếc.”

Dứt lời, hai mắt tráng sĩ tên Đới Băng Hải dần mơ màng, mỉm cười

mà đi.

Không ngờ người này lại chính là Đới Băng Hải! Là Đới Băng Hải,

giáo đầu của Đông doanh mà Vu Phi Yến sùng bái nhất. Lúc còn ở ám
trang, tôi nghe Tống Minh Lỗi kể qua rằng, giáo đầu Đông doanh Đới Băng
Hải dẫn theo bốn ngàn binh sĩ chặn quân Nam Chiếu, nhờ vậy mấy người
đám Nguyên Phi Yên mới có thời gian trốn tới ám trang.

Tôi nhẹ nhàng đặt Đới Băng Hải xuống, chợt nhớ rằng Tống Minh Lỗi

từng nói, binh sĩ của Nguyên gia đều có một thanh kiếm ngắn giấu trong
bao cổ tay, tôi len lén lần mò trong bao cổ tay của anh ta, quả nhiên có một
thanh kiếm.

Tôi chợt nghe thấy tên lính Nam Chiếu đứng bên cạnh thưa rằng:

“Bẩm tiểu vương gia, Nguyên… thế thân của Nguyên Phi Yên vẫn còn
sống, phải xử lý thế nào?”

Máu nóng trong người như đang sôi sùng sục, tôi căm phẫn nhìn về

phía Đoàn Nguyệt Dung còn đang mỉm cười kia. Tôi giấu thanh kiếm vào
tay áo, không nói lời nào, xông tới vung kiếm chém ra. Mắt thấy sắp chém
tới y rồi, đáng tiếc lại có một người xô tôi thật mạnh. Tôi và thanh đoản
kiếm cùng bay ra ngoài, rơi mạnh xuống mặt tuyết bị máu tươi nhuộm đỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.