MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 493

Tôi nghi ngờ xương tay trái có khả năng bị gẫy rồi, trái tim đau nhói như bị
xé ra. Sau đó có người kéo tôi đứng dậy, lôi tôi tới chỗ đèn đuốc sáng rực.
Ngọn lửa sưởi ấm cho tôi, trên trán chợt có một dòng chất lỏng chậm rãi
chảy xuống, tôi rơi vào bóng tối.

Lúc tôi mơ mơ màng màng tỉnh lại thì phát hiện ra mình đang ở trong

lều của Đoàn Nguyệt Dung, bên tai lại xuất hiện tiếng rên rỉ quen thuộc mà
kỳ quái kia, không cần mở mắt cũng biết Đoàn Nguyệt Dung và Dương
Lục Thủy đang làm gì.

Tôi đã được thay bộ quần áo mới, cái trán vẫn còn đau đau, được quấn

trong băng vải nhưng mùi máu tanh vẫn phảng phất trước mũi. Tôi chậm
rãi ngồi dậy, thử cử động tay trái, tuy vẫn đau nhưng may mà không bị gãy
xương.

Bỗng có một mũi hương kỳ quái bay vào mũi, tôi ngẩng đầu, chợt

kinh hãi. Đôi đồng tử màu tím long lanh kia vừa có vẻ tàn nhẫn lại vừa hả
hê. Đã tới nước này rồi, nhịp tim đập thình thịch của tôi cũng dần ổn định
lại, nói thật, tôi đã bắt đầu quen nếp rằng mỗi lần y xuất hiện trước mặt sẽ
hoặc là cả người toàn máu tanh hoặc là trần như nhộng.

Khi ấy tôi đã mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt y, không hề sợ sệt, thản

nhiên nói: “Tốt nhất là bây giờ ngươi giết Hoa Mộc Cẩn ta đi, nếu không,
ngày sau ta sẽ trả lại gấp bội những gì hôm nay ngươi gây ra cho Tử Tê sơn
trang và ta.

“Nữ nhân to gan!” Dương Lục Thủy choàng một chiếc áo sa màu đỏ,

vung tay về phía tôi. Tôi không thể tránh đành nhận một cái tát của ả, ngã
lăn ra đất.

Dương Lục Thủy hình như muốn giết tôi cho xong chuyện nhưng

Đoàn Nguyệt Dung lại tóm lấy tay ả, khó chịu nói: “Lục Thủy, nhìn nàng
kìa, đúng là mất hứng!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.