MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 491

Tôi đang muốn lên tiếng thì đã bị Đoàn Nguyệt Dung bóp chặt cổ

khiến tôi không nói được. Y cười giễu, ánh mắt nhìn tôi tỏ vẻ hiểu rõ.
Trong giây phút đó, tôi đã hiểu, quả nhiên y biết tôi không phải là Nguyên
Phi Yên, giữ tôi lại chỉ vì muốn dụ tàn binh của Nguyên gia.

Sau đó trên gò núi có bóng người di chuyển rồi có tiếng thì thầm bàn

luận truyền tới. Trong bóng tối, một người cao lớn, hai mắt sáng như đuốc,
tay cầm trường thương tựa như một chiến thần, bước ra trầm giọng hỏi:
“Nguyên Nhị tiểu thư đang ở đâu?”

Lời còn chưa dứt, tên của Nam Chiếu đã bắn như mưa về phía đó,

người nọ võ nghệ cao cường, trường thương múa quanh tới nước cũng
không lọt qua được. Song vẫn có một mũi tên dài bắn trúng chân anh ta.
Khuôn mặt anh ta nhăn nhó vì đau nhưng ánh mắt vẫn vững vàng như đá,
khập khiễng đi về phía tôi và Đoàn Nguyệt Dung, vừa đi vừa gọi: “Nhị tiểu
thư, người có bị thương không?”

Tôi ra sức giãy khỏi ngựa, lúc chạy về phía đó thì người anh ta đã

trúng đầy tên, máu chảy không ngừng. Tôi bước tới gần, hét về phía sau:
“Quân Nguyên gia mau chạy đi, Nguyên Nhị tiểu thư đã bình yên chạy tới
Lạc Dương rồi, tôi chỉ là thế thân thôi.”

Tiếc là đã muộn rồi, những bóng người ở sau núi lắc lư, đều bị tên bắn

trúng. Người lính Nguyên gia đang đứng trước mặt tôi kia vội xoay người
đè tôi xuống, bảo vệ tôi không bị tên bắn trúng.

Vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên bên tai tôi, mùi máu tươi vô tình

lan tràn trong đêm đen. Hình ảnh Tống Minh Lỗi và một ngàn binh sĩ
Nguyên gia chết thảm như hiện rõ trước mắt, hai mắt tôi ngấn lệ mơ hồ
nhìn máu người kia chảy xuống, rơi xuống mặt tôi, từng giọt từng giọt
nóng hổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.