MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 499

theo bản cung chạy trốn.”

Lính Nam Chiếu ở hai phe bắt đầu động đao kiếm, ánh lửa rọi sáng,

tiếng hô giết vang lên, những sinh mệnh trẻ tuổi giày xéo lên nhau, đêm
nay tắm máu đồng bào, vong hồn tha hương!

Tề Phóng che chở cho tôi, lặng lẽ tránh khỏi vòng chiến, tôi quay đầu

nhìn lại, mũ sắt của Đoàn Nguyệt Dung đã bị đánh rơi, mái tóc rối tung xõa
trên bộ giáp nhiễm máu, đôi mắt tím lạnh lẽo, hung tàn trong đêm tối tựa
như ác quỷ khát máu, không ai dám tới gần. Đại đao vung một cái mở
đường máu xông ra, đôi mắt y chợt lóe, liếc về phía tôi, ánh mắt vô cùng
âm trầm. Y hô lớn: “Hoa Mộc Cẩn.”

Tiếng quát đó chìm trong tiếng hô hào của binh sĩ nhưng vẫn xông vào

tai tôi một cách rõ ràng. Tôi cười lạnh, đứng trên một bãi đất cách xa nơi
đó, liếc y một cái cực khiêu khích, ngươi đi chết đi, yêu nghiệt!

Không ngờ sắc mặt y càng thêm u ám, vung yển nguyệt đao điên

cuồng chém giết, định xông về phía tôi. Mồ hôi tôi chảy ướt ròng, y, y
muốn làm gì vậy? Tôi vội vàng dùng khinh công đuổi theo Tề Phóng, đám
người kia dần khuất khỏi tầm nhìn của chúng tôi.

Cảm giác sợ hãi gây bởi đôi mắt tím hung ác kia dần biến mất trong

nỗi vui mừng sắp được tự do. Chúng tôi tiến vào sâu trong Tây lâm, tuyết
rơi trong gió. Tôi chợt dừng bước: “Tiểu Phóng, Sơ Họa và đám người
Trân Châu vẫn còn ở Tử viên, bọn họ biết làm sao bây giờ?”

Tề Phóng đi đằng trước cùng dừng lại, nói: “Tiểu thư đừng lo, chỉ cần

tiểu thư bình an thoát khỏi móng vuốt của Nam Chiếu, Bạch Tam gia sẽ
công thành ngay lập tức.”

Tôi vui vẻ hỏi: “Binh mã của Tam gia đã ở ngoài thành rồi sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.