MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 507

Phong Tùy Hổ cúi xuống nói với Tề Phóng đang nằm dưới đất: “Này

chàng trai trẻ, nể mặt Kim Cốc chân nhân, tha cho ngươi…”

Lời còn chưa dứt, Vân Tòng Long đã tóm gọn lại: “Muốn tìm tiểu thư

nhà ngươi thì tới thành Cẩm Quan, muốn báo thù thì tới phủ Tây Xương.”
Dứt lời cũng không nhìn Tề Phóng thêm nữa, hắn vừa cắp ngang eo tôi vác
lên vừa kéo Phong Tùy Hổ còn đang trừng mắt vọt lên không trung, sử
dụng khinh công chạy đi.

Tôi nhìn mặt đất bên dưới, máu dần dồn về đỉnh đầu, bắt đầu cảm thấy

hoa mắt chóng mặt, chỉ lờ mờ nghe thấy giọng nói dễ nghe của Phong Tùy
Hổ có vẻ mất hứng: “Ta không thích chàng cướp lời ta…”

Tiếng sáo kỳ quái kia vẫn cứ truyền tới tai tôi, hơn nữa còn càng lúc

càng lớn. Ban đầu tốc độ của hai đệ nhất sát thủ Xuyên Bắc kia rất nhanh,
nhưng càng về sau càng chậm.

Cuối cùng, họ đành thả tôi xuống một gốc cây rồi giải huyệt cho tôi.

Tôi chỉ cảm thấy mắt nổ đom đóm, lập tức ói lên khắp người Vân Tòng
Long đứng trước mặt.

Nhưng chẳng có ai ý kiến gì về hành động không văn minh của tôi,

tiếng sáo vang bên tai khiến tôi đau đầu. Tôi lấy lại bình tĩnh, thở gấp một
hồi mới phát hiện sắc mặt đôi vợ chồng đệ nhất sát thủ Xuyên Bắc có vẻ
nghiêm trọng, như sắp gặp cường địch.

Trên đường chân trời giữa làn sương mù dày đặc bỗng xuất hiện tám

bóng người, chỉ thấy tám đứa bé mặc quần áo con trai, tóc vàng buông
xuống, môi hồng răng trắng, cùng mặc áo đuôi ngắn màu trắng, cười ngơ
ngẩn đứng trước mặt chúng tôi. Rõ ràng chỉ là mấy đứa bé khoảng mười
tuổi, nụ cười ngây thơ đến vậy nhưng tôi cảm thấy sao nụ cười kia thật
trống rỗng, đôi mắt sáng thuộc về trẻ nhỏ cũng không hề trong veo?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.