MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 508

“Chủ nhân bọn ta muốn cô gái này, nếu Xuyên Bắc song sát quỳ

xuống đất xin tha thì thưởng cho các ngươi được chết toàn thây.” Đứa bé
dẫn đầu nói rất giòn giã, nụ cười vẫn ngọt ngào động lòng người như trước
nhưng lòng bàn tay đã có thêm một sợi chỉ bạc.

Vân Tòng Long biến sắc, Phong Tùy Hổ ngửa mặt cười lớn: “Đúng là

chuyện cười, phóng mắt nhìn võ lâm hiện nay, người có thể chịu được ba
mươi chiêu của Xuyên Bắc đệ nhất sát thủ ta chỉ đếm trên đầu ngón tay,
đứa nhỏ không hiểu biết, có gan…”

Đột nhiên miệng Phong Tùy Hổ dính đầy máu tươi, tôi không hề nhìn

thấy mấy đứa bé kia ra tay thế nào mà hàm răng của Phong mỹ nhân đã bị
đánh nát mất mấy chiếc. Vân Tòng Long thấy vợ yêu bị thương, sát khí
trong mắt cũng bùng lên, xông về mấy đứa bé kia.

Tám đứa trẻ, ba đứa tấn công Phong Tùy Hổ, ba đứa khác thì vây bắt

Vân Tòng Long, còn hai đứa xẹt tới gần tôi. Khuôn mặt hai đứa trẻ này tái
nhợt khác thường, tuy vẫn cười hì hì như trước nhưng nụ cười đó khiến
người khác có chút sợ hãi. Tôi gượng cười hỏi: “Xin hỏi tiểu ca, chủ nhân
nhà các cậu là ai?”

Một đứa nghiêng đầu cười: “Chủ nhân của bọn ta là thiên thần, ngài

muốn bọn ta tới đón Hoa tỷ tỷ về nhà.”

Thiên thần? Về nhà? Tôi chợt nhớ tới lúc Đoàn Nguyệt Dung mang tôi

đi tàn sát binh sĩ Đông doanh, Trân Châu đã nói về Ám thần. Một người gọi
là Ám thần, một người lại gọi là thiên thần, hai người đó có liên quan gì
đến nhau không?

Tôi cười nói: “Chủ nhân nhà các cậu đã thiên thần, vậy các cậu chẳng

phải là thiên binh thiên tướng sao?”

Đứa nhỏ kia ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu, ngây thơ vỗ tay cười nói:

“Đúng, bọn ta là thiên binh thiên tướng.” Nói xong bèn vươn tay về phía

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.