MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 510

Hai đứa bé khiêng tôi vẫn cười kỳ quái, tiếp tục tiến về phía trước.

Lúc này tôi mới để ý, da mặt bọn chúng hơi xanh xao, viền mắt lại đen đen.
Mấy ngày nay chìm trong máu tanh, tôi không khỏi liên tưởng, mặt mấy
đứa nhỏ này thật giống mấy thi thể để lâu ngày trên chiến trường, mà nụ
cười quỷ dị của bọn nó trước sau vẫn không hề thay đổi.

Tám đứa nhỏ này căn bản không phải người sống! Tôi kinh hãi hét

toáng lên: “Cứu mạng với, có ai tới cứu tôi với.”

Tôi chợt nhớ tới nhị ca đã ngã xuống dốc núi, lành dữ còn chưa biết,

đại ca thì phải trời sáng mới vào thành, Tề Phóng lại bị Xuyên Bắc song sát
đánh thương nặng, bây giờ làm gì còn ai tới cứu tôi nữa?

Thằng bé kia không nói gì, hai mắt u tối, mỉm cười thật đáng sợ. Hai

người đi như bay hướng về phía trước.

Bấy giờ, sương mù đã nhạt dần, vầng trăng non dần lộ ra. Hai đứa bé

khiêng tôi chạy ra khỏi sơn trang, gió rít hạc kêu cộng thêm tiếng hét thê
thảm của tôi cũng không sao lấn át được tiếng sáo thê lương, thảm thiết kia.
Giữa lúc ban đêm thế này, tôi đã gần như tuyệt vọng.

Đột nhiên có tiếng đàn biến hóa khôn lường, lúc ẩn lúc hiện, như than

như kể, từ xa xa truyền tới, tựa như hòa cùng tiếng sáo lại mơ hồ lấn át
tiếng sáo kia.

Hai thằng bé khiêng tôi bỗng dừng lại, đôi mắt không có tiêu cự nhìn

trước nhìn sau một hồi rồi lại ngây ra, dường như hơi mê mẩn.

Thì ra những đứa bé này đều là con rối bị tiếng sáo khống chế, mà

tiếng đàn thình lình xuất hiện lại làm nhiễu loạn bước sóng của tiếng sáo,
khiến mấy đứa bé này không biết làm sao. Tôi chăm chú lắng nghe thì
không khỏi kích động, tôi nhận ra tiếng đàn này!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.