MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 517

lớn, bà ta liếc tôi một cái, tôi thở hổn hển nói: “Tôi theo người khác chạy
thoát thân, trong này tối như bưng, căn bản không biết đã đi đường nào.”

Bà ta cười khẽ, nhẹ nhàng xoay vòng eo, cất tiếng hát: “Mộng lý mộng

hề câu thị mộng, lộ minh lộ ám giai thị lộ hề.”(Trong mộng ngoài mộng
đều là mộng, đường sáng hay tối thì cũng đều là đường.)

Bà ta phất tay áo dài, kéo tôi sang lối bên phải. Tôi thầm kêu khổ, thực

ra tôi vẫn còn nhớ mang máng trước đây Vi Hổ dẫn tôi và Tố Huy đi lối
bên trái để tiến vào Ám trang.

Bà ta bắt đầu cười khanh khách: “Trước nay Tây Phong Uyển đều là

lối vào của Nguyên gia Ám cung. Người có thể ở lại Tây Phong Uyển cũng
là chủ nhân tương lai của Ám cung. Nếu nhị ca đã ban Tây Phong Uyển
cho chủ tử nhà ngươi thì nó tất nhiên phải biết bí mật của Ám cung.”

Sao người phụ nữ kia lại hiểu rõ nơi này như vậy? Chẳng lẽ bà ta cũng

là người nhà họ Nguyên, đã là người của Nguyên gia thì sao lại căm thù
đàn ông của Nguyên gia đến vậy?

Chủ tử của tôi là Phi Bạch, bà ta nói ‘nếu nhị ca đã ban Tây Phong

Uyển cho Phi Bạch’, chẳng lẽ nhị ca trong lời bà chính là Nguyên Thanh
Giang? Tôi lạnh lùng nói: “Bà nói mình là Vị vong nhân, nghe giọng điệu
này, chẳng lẽ bà là Vị vong nhân của Nguyên gia.”

Bà ta ngừng cười, ánh mắt dần mơ hồ: “Trước đây, nơi này tên là Tây

Tuyền Uyển, bởi vì ở đây có suối nước nóng có thể chữa bệnh. Nhưng đại
ca bảo tên này nghe không hay nên đổi thành Tây Phong Uyển. Nhị ca vẫn
thường lén dẫn ta tới đây tìm đại ca, về sau Tây Phong Uyển mới về tay nhị
ca. Khi ấy nhị ca vẫn còn sẵn lòng chia sẻ mọi bí mật với ta, vậy nên ta và
Minh lang dọn tới đây ở cùng huynh ấy.”

Bà ta đột nhiên mở miệng, tuôn ra một đống sự việc, tôi nghe mà thấy

đầu óc choáng váng, không kìm được bèn hỏi: “Vậy đại ca của bà thì sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.