MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 518

Bà ta nhìn tôi, dưới ánh nến u ám, gương mặt trát đầy thuốc màu của

bà kề sát vào tôi, đôi mắt kẻ đậm nhìn vô cùng yêu mị. Hình như bà ta có
chút khó hiểu vì tôi không biết tới việc này, bà nhẹ nhàng đáp: “Huynh
ấy… chết rồi.”

Tôi hơi rùng mình nhưng bà ta vẫn điên cuồng nói tiếp: “Huynh ấy

quá yếu ớt, đi lạc vào địa cung này, đụng phải một Ám sát nên không ra
được nữa.” Đột nhiên bà ta vươn một ngón tay tái nhợt chỉ vào tôi: “Huynh
ấy chết ở chỗ ngươi đang đứng đó.”

Tôi hoảng sợ đứng bật dậy, loạng choạng nhảy lò cò sang chỗ khác.

“Huynh ấy quá yếu ớt. Ở Nguyên gia này có thể làm tôi làm tớ, có thể

vô tình vô nghĩa, có thể lòng lang dạ sói, đê tiện vô sỉ, lại có thể vừa điên
vừa ngốc, chỉ là không được phép yếu ớt.” Bà ta tỏ vẻ khinh thường, tựa
như người đang nói tới không phải anh trai bà ta vậy, “Trong Nguyên gia
này, yếu ớt tức là phải chết, ngay cả một Ám sát nho nhỏ của Ám cung mà
huynh ấy cũng không đối phó được thì làm sao tiếp nhận được nghiệp lớn
và Minh cung của cha? Quy củ Ám cung là ngoại trừ chủ nhân của Minh
cung có thể ra vào thoải mái, thì bất cứ ai cũng không được tự tiện xông
vào Ám cung. Trên lý thuyết thì đại ca là thế tử Nguyên gia, là người thừa
kế của Nguyên gia, Ám cung hẳn nên thả huynh ấy trở về. Có điều Ám
thần thời đó quá kiêu ngạo, hắn cho rằng, đến cả gia tộc mà đại ca cũng
không thể thống lĩnh được thì nói gì tới Ám cung lợi hại nhất của Nguyên
gia. Vì vậy hắn mặc cho tên Ám sát kia đánh đại ca tới chết.”

-*-*-*-*-*-*-

Vị vong nhân: Người đàn bà ngày xưa khi chồng đã chết rồi thường tự

xưng là mình là “Vị vong nhân” (

未 亡 人 ) nghĩa là người chưa chết, ý

muốn nói phận đàn bà buộc phải theo chồng, lẽ ra chồngchết phải chết
theo, nếu còn sống sót thì là người đáng chết mà chưa chết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.