MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 516

Cuối cùng bà ta cũng quẳng tôi xuống. Tôi ngã ngồi xuống giữa vùng

máu, tay bưng vết thương đang không ngừng chảy máu, miệng mắng to:
“Bà điên kia, tôi với bà không thù không oán, vì sao lại hại tôi?”

“Ngươi chớ trách ta, cũng không thể trách ta được,” Bà ta buồn bã

đáp: “Ai bảo ngươi được nam nhân của Nguyên gia coi trọng chứ. Đàn ông
của Nguyên gia toàn là lũ ma quỷ, phàm là nữ nhân bị ma quỷ nhìn trúng
thì đều có số phận bi thảm nhất trên đời, vậy nên đàn ông của Nguyên gia
đã đáng chết thì đám đàn bà của Nguyên gia càng đáng chết hơn.”

Ánh mắt của bà ta vừa tàn nhẫn vừa hưng phấn: “Bởi vì chỉ khi nữ tử

mà bọn họ yêu thích nhất chết đi, đám đàn ông Nguyên gia mới càng đau
khổ.”

“Tôi không hiểu bà đang nói gì?” Tôi lạnh lùng nói: “Tôi chỉ là một tỳ

nữ nho nhỏ, căn bản không phải nữ nhân được Nguyên gia chó má gì đó
sủng ái.”

“Nếu ngươi chỉ là tỳ nữ nho nhỏ thì sao tên tiểu nghiệp chướng kia lại

không quản việc bị chấn đứt tâm mạch, liều mạng đối đầu với Ma âm công
của ta.” Tiểu nghiệp chướng? Xem ra bà ta với Nguyên gia và Phi Bạch là
địch chứ không phải bạn rồi, số tôi thật khổ, vừa mới thoát khỏi hang cọp
đã lọt vào ổ sói!

Bà ta đứng dậy, đôi mắt chậm rãi quét một vòng, sau cùng ánh mắt rơi

xuống bức họa Tạ phu nhân chỗ điện thờ, chính là nơi đặt cơ quan. Bà ta
thoáng liếc về phía tôi, xoay tay vặn trục tranh.

Bức tranh Tạ phu nhân bị thu vào để lộ ra cửa ngầm. Bà ta cười quỷ

dị, kéo cái chân bị thương của tôi tiến vào cửa ngầm. Tôi đau đớn hét lên
rồi chìm vào bóng tối.

Có tiếng ‘tách’ nhỏ vang lên, một ngọn lửa nhỏ lóe lên từ móng tay bà

ta, chiếu sáng không gian trong đường hầm. Trước mắt chúng tôi có ngã rẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.